Chương 36

Tận Thế Đến Rồi Mà Còn Mời Tôi Uống Trà À? Hệ Thống Giao Dịch Đưa Tôi Xây Dựng Quốc Gia

Mỹ Mộng Hồ 10-08-2025 22:06:00

Trương Siêu không nhịn nổi nữa, không màng đến tay đang băng bó, vung tay đấm tới. Trần Tri Diệc vội vàng đứng ra ngăn cản. "Đủ rồi! Thây ma ngoài kia còn chưa giết hết, các người còn có sức mà đánh nhau?" Trần Tri Diệc đau đầu nói. "Vấn đề là có người cố tình chia rẽ chúng ta mà!" "Tôi nói sai chỗ nào?" Trương Siêu nghênh cổ đáp lại. Trong mắt Vương Thịnh lộ ra vẻ âm trầm, anh ta cũng chỉ là người thường. Xem ra phải nhanh chóng tìm cách thức tỉnh dị năng thôi. Ngày hôm sau. Ứng Tranh và Trì Tự như thường lệ ra ngoài giết thây ma, thu thập tinh hạch. Nhờ hôm qua hấp thụ tinh hạch, cả hai đều mạnh lên. "Khu hành chính gần như không còn thây ma nữa. Có muốn đi xa hơn một chút không?" Trì Tự nhìn bản đồ hỏi. Khuôn viên trường khá rộng, còn nhiều nơi chưa được dọn dẹp, cũng không rõ còn ai sống sót không. "Được. Bên này là... giảng đường khoa Ngoại ngữ và khu nghiên cứu." Ứng Tranh nói: "Nhân lúc còn thời gian, thử tìm xem có người sống không." Giờ thực lực cô đủ để tự bảo vệ, tất nhiên là hy vọng có thể cứu được thêm người. Cùng lắm cứu ra rồi để họ tự lo. Ứng Tranh và Trì Tự tìm hết hai tòa nhà, nhưng tiếc là không còn ai sống. Có hai phòng học có dấu hiệu có người từng sống, nhưng có vẻ vì hết thức ăn nên ra ngoài rồi bị thây ma tấn công. Giờ đã hai tuần kể từ khi tận thế bắt đầu, người sống sót phải có nơi trú ẩn an toàn và đủ đồ ăn, hoặc phải có dị năng. Nhưng giáo viên và sinh viên trong giảng đường rõ ràng không đáp ứng được điều kiện nào. Ứng Tranh cũng có phần bất lực, chỉ mong có người đủ sức trụ đến lúc họ đến cứu. Hôm nay giết cũng không ít thây ma, như thường lệ, Ứng Tranh chia ra một phần để hấp thụ, phần còn lại cất trong không gian hệ thống để dùng sau. Khi chuẩn bị quay về, Cellou cuối cùng cũng gửi tin: [Tôi đã chuẩn bị xong đồ. ] Ứng Tranh nhanh chóng trả lời: [Giao dịch thôi. ] Hai người lập tức đồng ý giao dịch. * Chỉ một giây sau, trong không gian hệ thống của Ứng Tranh xuất hiện đồ mà Cellou gửi tới. Cô hơi kinh ngạc, nhướn mày. Trước tiên đập vào mắt là một chiếc xe RV màu xám đậm, đường nét hiện đại, đầy cảm giác công nghệ. Trông như có hai tầng, nhiều chỗ được bọc kim loại kín mít. Chỉ có vài phần là kính, nhưng từ bên ngoài không thể nhìn vào. Lốp xe giống lốp xe tải hạng nặng, mép có răng cưa, khổng lồ. Chỉ nhìn thôi Ứng Tranh đã thấy yên tâm. Tiếp theo là súng ống và dao mà cô yêu cầu. Dao có loại dài loại ngắn, trông đều rất chất lượng. Súng thì nhỏ gọn, thân súng như có dòng điện phát sáng. Cellou giới thiệu: [Đây là súng laser đời mới nhất, rất ổn định, tầm bắn trong 2000m. Người mới thì trong 1000m dễ trúng hơn, tôi đã điều chỉnh năng lượng cho cô rồi, cơ bản một phát là giải quyết được mục tiêu. Nhưng nó dùng pin, mỗi viên pin bắn được khoảng 100 phát. ] [Còn đây là dao dao động lượng tử, thời đại của các cô thì dùng nó chém gì cũng không cảm thấy lực cản. Nhưng thân xe RV thì nó không chém nổi đâu. ] [Đây là xe RV loại F11 tôi nhờ người tìm giúp cô, chuyên dành cho giới thượng lưu và lãnh đạo, độ an toàn và tiện nghi đều hàng đầu, bên trong còn có trợ lý AI hướng dẫn sử dụng. Nhưng xe cũng dùng pin, mỗi tháng tốn 10 viên pin chuyên dụng. ] [Tôi tặng cô 10 viên pin súng và 20 viên pin xe, coi như thiện chí, mong sau này giao dịch nhiều hơn. ] Ứng Tranh thấy đối phương nhiệt tình, cũng vui vẻ đáp lại: [Được, cảm ơn. Nhưng sau này, pin tính giao dịch thế nào?] Cellou đáp: [Một tinh hạch đổi hai viên pin xe hoặc năm viên pin súng nhé?] Tính ra mỗi tháng Ứng Tranh chỉ cần dùng 5 tinh hạch cấp 1 để duy trì xe. Với cô là rất hợp lý nên không mặc cả nữa: [Tạm chấp nhận được. ] Cô suy nghĩ rồi nhắn thêm: [Anh đưa tôi thêm 100 viên pin xe đi. ] Lỡ đâu giữa đường gặp chuyện, hoặc Cellou không muốn giao dịch nữa thì cô kẹt mất. Cứ dự trữ nhiều vẫn hơn. Cellou cũng không do dự đồng ý, pin xe ở vị diện của anh ta rất phổ biến.