Tận Thế Đến Rồi Mà Còn Mời Tôi Uống Trà À? Hệ Thống Giao Dịch Đưa Tôi Xây Dựng Quốc Gia
Mỹ Mộng Hồ10-08-2025 22:06:00
"Đàn chị, hai người có dị năng như trong tiểu thuyết sao?" Du Tu Văn thấy Ứng Tranh giơ tay giết thây ma liền hỏi.
"Đúng vậy, các cậu cũng có khả năng thức tỉnh dị năng." Ứng Tranh đáp.
Lời này khiến họ như được tiếp thêm hy vọng sống, ánh mắt trở nên rạng rỡ.
Vì chủ yếu do Ứng Tranh và Trì Tự hỗ trợ, nên tốc độ di chuyển cũng không chậm.
Chẳng mấy chốc đã trở lại tòa hành chính.
Ứng Tranh suy nghĩ một lát, đưa bốn người đến phòng phó hiệu trưởng bên cạnh.
"Mọi người cứ nghỉ ở đây, tôi sẽ để lại ít đồ ăn và nước." Cô nói: "Chúng tôi ở phòng bên cạnh, có việc cứ gọi."
"Cảm ơn hai người rất nhiều!" Lý Đan cảm kích nói.
Những người khác cũng liên tục cảm ơn theo.
Ứng Tranh không để tâm lắm, người cô cứu, ban đầu ai cũng biết ơn cô cả.
Nhưng đến lúc cô gặp chuyện, lại chẳng có ai đứng ra.
Ứng Tranh và Trì Tự quay lại phòng bên mình.
Lâm Thi Âm đã bắt đầu uống từng ngụm cháo nhỏ.
Thấy Ứng Tranh quay về, vẻ lo lắng trên mặt cô ấy mới dịu lại.
Sau khi ăn gần xong, Ứng Tranh hỏi: "Âm Âm, hôm đó không phải cậu bảo là về nhà sao? Sao vẫn còn ở trường?"
Lâm Thi Âm buồn buồn nói: "Bố tôi đột ngột nói không thể về kịp sinh nhật tôi, chỉ để quà sẵn ở nhà, nên tôi giận dỗi không về nữa."
Ứng Tranh hiểu tình hình gia đình cô ấy, bố mẹ Lâm Thi Âm thường xuyên đi công tác xa.
Chỉ có Tết hoặc sinh nhật cô ấy mới về một lần.
Ngày tận thế xảy ra đúng sinh nhật của Lâm Thi Âm, ban đầu cô ấy dự định về nhà ăn sinh nhật trước, hôm sau cả phòng sẽ tổ chức bù.
Ai ngờ tất cả đã thay đổi, vật đổi sao dời.
Ứng Tranh nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.
Lâm Thi Âm nói tiếp: "Lúc đó tâm trạng tôi tệ, đi dạo đến bảo tàng, vào xem một lúc. Không ngờ có người đột nhiên phát điên cắn người... Tôi và vài bạn học, thầy cô trốn lên văn phòng tầng hai, nhưng sau hai ngày thì hết thức ăn..."
"Sau đó ra ngoài tìm đồ ăn, có hai người bị cắn, tôi và bốn người còn lại trốn vào kho nhỏ, may mà trong đó có một ít bánh mì, bánh quy chuẩn bị cho hoạt động, nên mới trụ được đến giờ."
Ứng Tranh cũng đã đại khái hiểu được những chuyện mà Lâm Thi Âm đã trải qua trong hai tuần qua.
"Tôi có dị năng không gian, vật tư cũng đủ rồi, bây giờ đến lượt tôi chăm sóc cậu." Ứng Tranh nhẹ giọng nói.
Lâm Thi Âm ôm chầm lấy cô, sống mũi cay cay: "Tiểu Tranh, may mà có cậu."
Sau khi bình tâm lại, Lâm Thi Âm mới chú ý đến Trì Tự đang đứng bên cạnh.
"Những ngày qua cậu đi cùng cậu ấy sao?" Lâm Thi Âm hỏi: "Thế còn Trần Tri Diệc ?"
Cơ thể vẫn còn rất yếu, Ứng Tranh không muốn khiến cô ấy xúc động nên trả lời lảng tránh: "Tôi với anh ta đã chia tay rồi."
Nhưng Lâm Thi Âm hiểu rất rõ Ứng Tranh, nghe vậy liền đoán được chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
"Trần Tri Diệc, tên khốn đó đã làm gì cậu phải không?" Lâm Thi Âm tức giận nói.
Ứng Tranh vội an ủi: "Đừng tức giận, tôi không sao mà "
"À đúng rồi, Âm Âm." Cô đổi chủ đề: "Em gái tôi vẫn đang ở Lâm Xuyên, tôi phải đi tìm nó. Trì Tự cũng là người ở đó. Cậu có muốn đi cùng không?"
Lâm Thi Âm ngẩn ra: "Đi chung đi... Dù sao giờ bố mẹ tôi cũng không biết đang ở đâu..."
Nói đến đây, cô ấy lại suýt bật khóc.
Mặc dù lần này có oán trách bố mình, nhưng thực ra quan hệ giữa Lâm Thi Âm và bố mẹ vẫn rất tốt.
Bố mẹ Lâm dù thường xuyên đi công tác nhưng luôn quan tâm đến con gái, ngày nào cũng gọi điện thoại.
Dù Ứng Tranh chẳng mấy bận tâm đến bố mẹ ruột đã bỏ rơi cô và Ứng Dương, nhưng cô vẫn có thể hiểu được tình cảm của Lâm Thi Âm với bố mẹ mình.
Cô lại an ủi thêm vài câu, rồi nói: "Vậy hai ngày tới cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chờ cậu khỏe lại thì chúng ta xuất phát."
Buổi tối, ba người cùng ngồi uống canh sen dưỡng sinh trong phòng.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Ứng Tranh nghĩ là hàng xóm có việc gì, liền ra mở cửa.
Không ngờ đứng ngoài lại là Trần Tri Diệc.