Chương 40

Tận Thế Đến Rồi Mà Còn Mời Tôi Uống Trà À? Hệ Thống Giao Dịch Đưa Tôi Xây Dựng Quốc Gia

Mỹ Mộng Hồ 10-08-2025 22:06:00

Chị Tân Tân trong miệng Hứa Chiêu Chiêu là Chử Tân Ngọc – MC của các hoạt động lớn trong trường, Ứng Tranh từng thấy lúc nhận học bổng. Dù vậy, hai người không quen thân. Lúc này Chử Tân Ngọc đi xuống, gật đầu chào hai người họ. "Các em sao rồi?" Cô ấy tò mò hỏi, mọi người cũng chăm chú nhìn Ứng Tranh. "Ngày tận thế nổ ra, Trần Tri Diệc thức tỉnh dị năng hệ thổ..." Ứng Tranh tóm tắt: "Sau đó tôi tách khỏi họ. Tôi và Trì Tự đã lượn quanh trường, ngoài mọi người ra thì chưa gặp thêm ai sống sót." Chử Tân Ngọc nhìn cô đầy thấu hiểu: "Trần Tri Diệc vốn nhìn thì tốt, nhưng thật ra hơi ích kỷ." Ứng Tranh hoàn toàn đồng tình. Hứa Chiêu Chiêu cũng gật đầu: "Em đã sớm thấy anh ta không xứng với đàn chị rồi!" Chử Tân Ngọc hỏi tiếp: "Vậy kế hoạch tiếp theo của các em?" "Chúng tôi là người Lâm Xuyên, còn người thân bên đó. Chúng tôi định rời đi trong hai ngày tới." Ứng Tranh trả lời. Mọi người xung quanh lộ vẻ tiếc nuối. Hứa Chiêu Chiêu vừa rưng rưng nước mắt vừa kéo tay Ứng Tranh, nói: "Đàn chị, em còn tưởng chúng ta có thể đồng hành với nhau... Ai ngờ mới gặp được, các chị lại sắp rời đi rồi." Đa số bọn họ đều là người bản địa ở thành phố La Châu, đương nhiên không thể đi cùng Ứng Tranh đến thành phố Lâm Xuyên. Ứng Tranh chỉ có thể dịu dàng xoa đầu Hứa Chiêu Chiêu xem như an ủi. "Vậy thì chỉ có thể chúc các em lên đường bình an." Chử Tân Ngọc cũng hơi tiếc nuối nói: "Bên chúng tôi có năm người có dị năng, định phát triển thêm một tuần rồi mới ra ngoài xem tình hình, tiện thể giúp mọi người tìm người thân." "À đúng rồi, các em còn đủ thức ăn không? Bên nhà ăn số 2 vẫn còn nhiều hàng dự trữ, các em có thể mang theo một chút." Chử Tân Ngọc quay sang nói với Ứng Tranh. Cảm nhận được lòng tốt hiếm hoi, Ứng Tranh không khỏi nở nụ cười: "Tôi là dị năng hệ không gian, vật tư đủ dùng. Các chị có thiếu gì không? Biết đâu tôi có thể giúp." Chử Tân Ngọc ngẩn ra, nghĩ ngợi một lát: "Thật ra cũng không có gì... À, em có dư băng vệ sinh không?" Trong nhóm có khá nhiều nữ sinh, không ít người đang đến kỳ, nhưng nhà ăn và khu vực xung quanh đều không còn băng vệ sinh, chỉ đành miễn cưỡng dùng khăn giấy thay tạm. "Có." Ứng Tranh sảng khoái đáp. Cô từng lấy hàng chục thùng từ kho siêu thị, sau đó Viên Hân còn chuẩn bị thêm cho cô, tồn kho rất dồi dào. Cô bảo mọi người nhường chỗ, vung tay một cái, hai thùng băng vệ sinh rơi xuống đất. "Nhiều vậy sao?" Chử Tân Ngọc kinh ngạc. Các cô gái xung quanh cũng khẽ reo lên. Ban đầu Chử Tân Ngọc chỉ nghĩ Ứng Tranh có vài gói để dùng khẩn cấp là tốt rồi, nào ngờ cô lại mang đến đủ dùng vài tháng. "Hệ không gian đúng là thực dụng thật đấy. Nếu không phải vì người thân e. ở nơi khác, dù thế nào tôi cũng muốn giữ em lại." Chử Tân Ngọc nói với ánh mắt ngưỡng mộ, sau đó quay sang đám người nói: "Mọi người cũng phải cố gắng lên! Mau thức tỉnh dị năng hệ không gian đi, sau này thu gom vật tư cho tiện!" Nhìn ra được họ rất thân thiết, nghe lời của Chử Tân Ngọc, mọi người cũng cười đùa rôm rả. "Tôi mà không thức tỉnh hệ không gian thì không làm người nữa! Tôi có linh cảm rồi, ngày trở mình là ngày mai đấy!" "Thôi đi, cậu chỉ có thể thức tỉnh dị năng tay chân phát triển thôi, như vậy thì khỏi phải xài não nữa." "Cút đi!" Ứng Tranh cũng không nhịn được cười theo bầu không khí lạc quan của họ. Cảm giác như quay trở lại thời điểm trước tận thế, khi còn có thể thoải mái đùa giỡn với bạn bè. Nói chuyện một lúc nữa, Ứng Tranh và Trì Tự chào tạm biệt Chử Tân Ngọc, Hứa Chiêu Chiêu và những người khác, rồi đi đến nhà triển lãm lịch sử của trường. Khi đến trước cửa bảo tàng lịch sử trường, nơi này đã hoàn toàn khác với khu phía Nam. Trước cổng có rất nhiều thây ma, phần lớn là những người đến tham quan triển lãm từ bên ngoài đã tập trung tại đây.