Tận Thế Đến Rồi Mà Còn Mời Tôi Uống Trà À? Hệ Thống Giao Dịch Đưa Tôi Xây Dựng Quốc Gia
Mỹ Mộng Hồ10-08-2025 22:06:00
Ứng Tranh lập tức định đóng cửa, nhưng Trần Tri Diệc lấy tay chặn lại.
"Tiểu Tranh, đừng như vậy, lần này anh thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với em!" Trần Tri Diệc sợ cô thật sự đóng cửa, vội vàng nói: "Bọn anh nghe được một tin tức từ đài phát thanh!"
Ứng Tranh nhướng mày, chờ anh ta nói tiếp.
Trần Tri Diệc lại nhìn thấy Lâm Thi Âm trong phòng thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Âm Âm? Cậu còn sống à? Tốt quá rồi! Mau giúp tôi khuyên Tiểu Tranh đi!"
Lâm Thi Âm kỳ lạ nhìn anh ta: "Sao tôi phải khuyên cô ấy?"
"Tôi và Tiểu Tranh đã ở bên nhau lâu như vậy, cậu cũng biết tôi quan tâm cô ấy thế nào mà." Trần Tri Diệc như tìm được cứu tinh: "Vậy mà giờ tận thế rồi, chỉ vì chút chuyện nhỏ cô ấy đã muốn chia tay!"
Ứng Tranh che mặt: "Anh thôi đi được không? Giờ tôi cảm thấy anh không phải bạn trai cũ nữa, mà là tiền án thì đúng hơn."
Lâm Thi Âm cũng nói: "Trần Tri Diệc, trước đây vì Tiểu Tranh thích cậu nên tôi mới nói cậu tốt, cậu còn tưởng là thật à?"
Trần Tri Diệc sửng sốt: "Tôi tưởng chúng ta là bạn?"
"Ờ, e là không phải." Lâm Thi Âm nói.
"Nếu anh đến chỉ để nói những chuyện này thì mời anh đi đi." Ứng Tranh đuổi khéo.
"Chờ đã! Anh muốn nói là, bọn anh nghe được từ đài phát thanh rằng thành phố Lâm Xuyên đã xây dựng căn cứ rồi!" Trần Tri Diệc kích động: "Tiểu Tranh, anh biết em gái em ở đó, chúng ta có thể cùng đi."
Ứng Tranh trầm ngâm. Thành phố Lâm Xuyên đã có căn cứ?
Nếu vậy, khả năng sống sót của Ứng Dương sẽ cao hơn.
Ứng Dương rất thông minh, chắc chắn sẽ biết cách bảo vệ bản thân.
Cô lấy lại bình tĩnh, nhìn Trần Tri Diệc bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi sẽ không đi cùng các người." Ứng Tranh mất kiên nhẫn: "Tai anh còn nghe được chứ?"
Trần Tri Diệc đã quen với tính cô: "Tiểu Tranh, anh đảm bảo chúng ta sẽ không làm phiền em. Coi như đi đường cùng nhau thôi, được không? Anh chỉ muốn mọi người đều sống sót thôi."
"Đó là chuyện của các người, không liên quan đến tôi." Ứng Tranh đóng sầm cửa lại.
Trần Tri Diệc đứng ngoài cửa, bỗng nghe thấy có tiếng động từ văn phòng hiệu phó bên cạnh.
Anh ta nhớ lần trước đến đây, cửa văn phòng hiệu phó vẫn mở.
Ứng Tranh lại cứu người nữa sao?
Anh ta nảy ra ý nghĩ, liền gõ cửa phòng đó.
Cửa nhanh chóng được mở ra.
"Anh Trần?" Người mở cửa là Hạ Việt Trạch, anh ta nhận ra Trần Tri Diệc, hơi ngạc nhiên hỏi.
"Việt Trạch?" Trần Tri Diệc cũng vui mừng: "Tu Văn cũng ở đây sao?"
"Anh Trần, anh cũng ở đây à?" Hạ Việt Trạch mừng rỡ hỏi.
Trần Tri Diệc hơi ngại ngùng gật đầu: "Tôi ở khu nhà nhân viên bên cạnh, bên đó còn khá nhiều bạn học. Nếu các cậu muốn, có thể qua bên đó."
"Được..." Hạ Việt Trạch còn chưa nói xong đã bị Du Tu Văn kéo lại.
"Chúng ta cứ ở đây nghỉ ngơi, giờ sức khỏe vẫn chưa ổn." Du Tu Văn khéo léo từ chối.
Trần Tri Diệc cũng không ép, vì bên anh ta giờ cũng đói đến không trụ nổi.
"Chỉ có hai cậu ở đây à?" Trần Tri Diệc hỏi.
"Còn một nữ sinh và cô giáo dạy tâm lý Lý Đan nữa." Du Tu Văn chỉ vào trong: "Họ đang nghỉ ngơi."
Văn phòng hiệu phó cũng chia thành hai phòng trong ngoài như phòng hiệu trưởng.
Trần Tri Diệc nhìn vào trong không thấy người, nhưng thấy nhiều đồ ăn trên bàn.
Anh ta do dự mở lời: "... Các cậu có đủ thức ăn không?"
Hạ Việt Trạch tưởng anh ta lo lắng, vội nói: "Vẫn đủ, anh không cần lo đâu!"
Trần Tri Diệc lộ vẻ khó xử, nhưng nghĩ đến tình cảnh đói khát bên mình, anh ta cắn răng nói: "Việt Trạch, bên tôi mấy ngày rồi chưa tìm được thức ăn... Các cậu có thể... chia cho bọn tôi một chút không?"
"Hả?" Hạ Việt Trạch sững lại: "Nhưng..."
Nếu là đồ mình tìm được thì anh ta chắc chắn sẽ chia, nhưng đây là Ứng Tranh tặng.
Anh ta không nói rõ được, nhưng cảm thấy nếu đồng ý đưa cho Trần Tri Diệc là không đúng.
May mà Du Tu Văn lên tiếng từ chối thay: "Xin lỗi anh, đây không phải đồ của chúng tôi."