Thiên Kim Thật Lấy Mỹ Thực Bình Định Giới Giải Trí
Ngư Côn Tử10-06-2025 22:29:42
Mọi người chỉ liếc một cái là ánh nhìn lập tức bị món thịt kho của Đường Kiều Kiều hút chặt.
Mùi thơm thực sự quá quyến rũ, màu sắc nâu đỏ bóng bẩy, thịt sánh và mềm, mới nhìn thôi đã khiến người ta chảy nước miếng.
Mọi người đồng loạt reo lên: "Tôi ăn món của Đường Kiều Kiều!"
"Tôi chọn nồi này!"
Đường Kiều Kiều mỉm cười: "Xếp hàng nhé, từng người một thôi."
Sư phụ Phạm tức điên. Bình thường mấy đứa này còn bám lấy ông ta, giờ lại không thèm nể mặt.
Ông ta túm lấy vài người quen mặt: "Mẹ nó, đồ tao làm không ngon chắc? Quay lại đây hết cho tao!"
Mấy nhân viên nhìn nhau, cười gượng: "Sư phụ Phạm, đồ của ông chắc chắn ngon rồi, chỉ là hôm nay bọn tôi muốn đổi vị tí thôi." Nói rồi bọn họ giằng tay ra và chuồn thẳng.
Đường Kiều Kiều múc cơm trắng, xếp một lớp thịt kho lên trên, thêm nửa quả trứng luộc, kèm vài cọng rau xanh tươi rói.
Từng hạt cơm mềm dẻo vừa phải đều thấm đẫm nước thịt, lớp mỡ và keo từ da thịt tan ra trong nước sốt, vừa vào miệng đã tan. Trứng gà ngấm đầy nước thịt, ăn một miếng là muốn ăn mãi không dừng.
Sư phụ Phạm nhìn sang bên Đường Kiều Kiều đông vui náo nhiệt, mặt đen như đáy nồi.
Từ diễn viên đến nhân viên trường quay đều kéo nhau qua bên Đường Kiều Kiều xếp hàng, còn chỗ sư phụ Phạm chỉ lác đác vài người vì nể mặt mà cố gắng nịnh nọt.
Cô gái đóng vai quần chúng vốn tưởng nhân cơ hội này có thể đuổi Đường Kiều Kiều đi, thấy cảnh này tức đến mức giậm chân liên tục.
Nhà sản xuất và đạo diễn mỗi người cầm một bát, ăn mà mặt mày rạng rỡ. Ăn xong không những cảm thấy sung sức mà còn tinh thần phơi phới, có quay thêm vài đêm cũng không thành vấn đề.
Nhà sản xuất khen không dứt: "Tiểu Đường à, thật không ngờ cô nấu ăn giỏi như vậy, làm diễn viên đúng là phí tài rồi."
"Ông quá khen rồi ạ." Đường Kiều Kiều rất khiêm tốn, nhưng khóe miệng lại không giấu nổi ý cười.
Đạo diễn ăn xong một bát còn muốn ăn thêm, nhưng bị Đường Kiều Kiều nghiêm mặt từ chối: mỗi người chỉ được một bát.
"Được đấy, công bằng, công chính. Tiểu Đường, tôi chợt thấy vai của cô có thể thêm đất diễn, xây dựng sâu sắc hơn, nhân vật sẽ phong phú hơn, cô thấy sao?"
Đường Kiều Kiều nhìn thấu ý đồ của đối phương: "Ông muốn thêm đất diễn cho tôi, hay là muốn tôi ở lại nấu cơm?"
Đạo diễn cười cười gượng gạo. Đây là lần đầu tiên ông ấy ăn món cơm thịt kho ngon đến vậy. Nếu Đường Kiều Kiều quay xong hôm nay là rời đoàn, chẳng phải sau này không được ăn nữa sao?
"Nói thật nhé, sau mấy cảnh cô đóng, tôi thấy cô có năng khiếu diễn xuất thật. Nếu chỉ xuất hiện vài cảnh thì lãng phí quá."
Với một diễn viên mới, có thêm đất diễn là điều đáng mừng. Đường Kiều Kiều cũng không từ chối, chỉ nói: "Thêm thì được thôi, nhưng theo kế hoạch hôm nay tôi quay xong là được về. Nếu bắt tôi ở lại qua đêm thì không được đâu."
"Sao vậy, ở nhà còn chuyện gì à?"
"Ở nhà tôi có một con mèo, tôi nhất định phải về cho nó ăn. Tôi không cho ăn là nó tuyệt thực luôn, có khi tự bỏ đói chết cũng nên." Đường Kiều Kiều mặt tỉnh bơ lôi Thẩm Ước ra làm cớ.
"Con mèo của cô cũng chảnh ghê."
"Đúng vậy, rất chảnh." Cái kiểu khó chiều của Thẩm Ước, không phải ai cũng chịu nổi.
Đạo diễn: "Được, tôi bảo bên trường quay gửi lịch quay mới cho cô."
Cơm thịt kho của Đường Kiều Kiều chẳng mấy chốc đã bị tranh nhau ăn hết sạch.
Cô bước đến trước mặt sư phụ Phạm: "Đến lúc ông thực hiện lời hứa rồi đó."
Sư phụ Phạm mặt mày xám xịt, vẫn cố cãi: "Tôi không phục. Mọi người quen ăn món tôi nấu rồi, ăn món cô chỉ là thấy lạ miệng thôi."
Đường Kiều Kiều liếc nhìn đĩa cơm thịt kho trước mặt ông ta vẫn còn hơn hai phần ba, cười khẩy:
"Thì ra ông không chỉ giọng to, mà còn giỏi lươn lẹo nữa ha."
Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào: "Đã đánh cược là phải chịu, không được nuốt lời!"
Nhà sản xuất vốn là người thân của sư phụ Phạm, nhìn cảnh này cảm thấy vô cùng ngán ngẩm.
Bình thường nhắm một mắt mở một mắt thì thôi, hôm nay thì mất mặt hết chỗ nói. Ông ấy đành phải đứng ra dàn xếp, nghiêm giọng bảo sư phụ Phạm mau chóng xin lỗi để cho qua chuyện.