Chương 47

Thiên Kim Thật Lấy Mỹ Thực Bình Định Giới Giải Trí

Ngư Côn Tử 10-06-2025 22:29:42

Cũng là động tác múc thức ăn thôi mà sao ở Mao Lị lại duyên dáng, nữ tính đến vậy? Đường Kiều Kiều luôn ao ước trở thành một "nàng thơ nũng nịu" thật sự ganh tị, chỉ muốn bái Mao Lị làm sư phụ ngay lập tức. Mao Lị uống một ngụm nước súp, ánh mắt sáng rỡ lên, sau đó ăn tiếp cá và bánh. Ăn rất nhanh, nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng, khí chất vẫn y nguyên. "Ngon." Mao Lị khen bằng giọng nghiêm túc, đôi mắt long lanh nhìn Đường Kiều Kiều. Đường Kiều Kiều cười tươi rói: "Cảm ơn." [Có ai thấy bầu không khí này... hơi "cam" không?] [Lần đầu thấy ảnh hậu Mao khen ai đấy, mà còn nghiêm túc đáng yêu nữa chứ haha] [Mao Lị nhìn Đường Kiều Kiều như nhìn món ăn ngon vậy, đúng là dân sành ăn rồi] "Trời ạ, mấy người dám ăn vụng!" Hồ Miểu chạy ù vào bếp, thấy mỗi người ôm một cái bát ăn ngon lành thì gào lên bất mãn: "Tôi cũng muốn ăn!" Mao Lị thấy có người đến, liền nói: "Tôi muốn thêm một bát nữa." Vì nồi gang không thể bê đi, cả bốn người dứt khoát đứng luôn trong bếp mà ăn lấy ăn để. Đạo diễn đứng bên mà ngơ luôn: Ngon tới mức không đợi nổi phải đứng ăn luôn à? Vệ Nhất Kỳ đang ăn ngon lành thì bỗng nhớ ra: "Có nên gọi Chu Mộng với Thẩm Lương không?" "Khỏi gọi, nếu bọn họ muốn đến thì đến lâu rồi." Hồ Miểu phẩy tay. Nếu đến giờ mà còn không nhận ra Chu Mộng không ưa Đường Kiều Kiều thì đúng là đầu đất thật. Không đến thì càng tốt, đỡ phải chia phần cá với hai người nữa. Còn bên kia, Chu Mộng và Thẩm Lương ngồi đối diện nhau, trước mặt là một mâm thịt kho tàu và canh cà chua trứng mà chẳng ai buồn động đũa. Cô ta thật sự không ngờ, Hồ Miểu và Mao Lị lại có thể quay xe ủng hộ Chu Kiều Kiều. Thẩm Lương mới thật sự là người thấy món ăn như nhai sáp – vô vị đến cực độ. Hắn ta đúng là đầu có vấn đề mới tham gia chương trình này. Tệ hơn nữa là... hắn ta cũng ngửi thấy mùi cá kho thơm lừng kia. Miếng thịt kho tàu trước mặt chẳng khiến hắn ta động lòng chút nào, nhưng hắn ta thà chết cũng không ăn đồ Đường Kiều Kiều nấu. Hắn không hèn đến thế. Chu Mộng cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngập: "Mùi vị thế nào?" Thẩm Lương gượng cười: "Cũng được." "Vậy ăn nhiều chút nhé." Chu Mộng đẩy đĩa thịt kho về phía hắn ta. Thẩm Lương không nói gì, chỉ dùng đũa đảo nhẹ chén cơm. Trong livestream: [Trời đất ơi, lần đầu tiên tôi thấy cảnh ngượng ngùng đến vậy trên show thực tế luôn á] [Thẩm Lương sắp viết chữ "không nuốt nổi" lên mặt rồi còn gì] [Không muốn ăn thì đừng ăn, qua ăn cá đi, bên đó ăn ngon muốn xỉu luôn kìa] [Chu Mộng với Thẩm Lương đều không ưa Đường Kiều Kiều, sao mà qua đó ăn cho được] [Show này chân thật phết đấy chứ, còn hơn mấy chương trình giả vờ thân thiết ngoài mặt] [Chu Mộng rõ ràng nhìn mặt mà đối xử, ai nổi thì chơi cùng, chứ Đường Kiều Kiều với Vệ Nhất Kỳ cô ta có bao giờ tử tế đâu] Ăn tối xong, mọi người rửa mặt xong xuôi chuẩn bị đi ngủ. Đường Kiều Kiều nằm trên chiếc giường gần cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn trên trời, chợt nhớ đến chú "mèo kiêu ngạo" ở nhà – không biết hôm nay anh có ăn cơm đúng giờ không nữa. Cô mở điện thoại, tìm đến WeChat của Thẩm Ước, gõ vài chữ gửi đi: "Ngủ chưa?" Biệt thự. Lúc tin nhắn được gửi đến, Thẩm Ước cũng đang ngồi trong phòng tối, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ. Anh nhìn dòng tin, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó đoán. "Ngủ rồi thì ma mới trả lời đấy." Giọng điệu quen thuộc vô cùng. Đường Kiều Kiều khẽ mím môi cười, lại hỏi: "Hôm nay ăn cơm chưa? Rau tôi trồng mỗi ngày phải ăn mới tốt cho chân anh." Thẩm Ước: "Lắm lời." Dì Vương có nấu nhưng anh ăn chẳng được bao nhiêu. Đường Kiều Kiều: "Anh có xem chương trình của tôi không?" Thẩm Ước: "Tôi rảnh lắm hả?" Anh tất nhiên sẽ không thừa nhận chính vì xem chương trình mà tức đến mức chẳng muốn ăn cơm. Tên Thẩm Lương đầu đất kia sao cũng góp mặt chứ? Đường Kiều Kiều: "Hôm nay tôi nấu cá kho nồi gang, ăn kèm bánh ngô nữa, ngon cực kỳ luôn. Tiếc là anh không có số hưởng." Thẩm Ước: "Nửa đêm cô cố ý chọc tôi tức à?"