Thiên Kim Thật Lấy Mỹ Thực Bình Định Giới Giải Trí
Ngư Côn Tử10-06-2025 22:29:42
Thẩm Ước nhìn đĩa rau, mặt đầy nghi hoặc: "Đây là kiểu trị liệu bằng thực phẩm mà cô nói? Chưa từng nghe ai chữa bệnh mà lại ăn cải trắng cả." Không có nhân sâm thì ít ra cũng phải có chút đương quy chứ.
"Cho nên đây mới là bí quyết độc quyền của tôi, không hề lừa gạt ai luôn."
Tin được mới lạ.
Nhưng mà... chỉ là rau lá xanh thôi, đâu có chết người. Thẩm Ước nửa tin nửa ngờ gắp một đũa cải thìa.
Anh nhắm mắt thưởng thức – rau mềm, ngọt, vị thanh mát. Cả cải bó xôi và xà lách đều có mùi thơm riêng, ăn một miếng là không muốn dừng lại.
Ban đầu anh tưởng mấy loại rau này chắc nhạt nhẽo lắm, không ngờ lại có vị ngọt hậu vương vấn mãi trong miệng.
Kỳ lạ hơn nữa, anh có cảm giác như một luồng khí nóng nhẹ nhàng chảy khắp kinh mạch.
Thẩm Ước không nói không rằng ăn hết liền hai bát cơm đầy.
Đường Kiều Kiều chống cằm ngắm anh, đôi mắt cong cong như trăng non.
Thẩm Ước lúng túng quay mặt đi.
Ăn xong, Đường Kiều Kiều phấn khích, xoa tay chuẩn bị ra trận.
"Tiếp theo, để tôi xem chân anh thế nào rồi nhé." Theo y học cổ truyền thì phải làm ấm kinh mạch, hoạt huyết tiêu ứ, cô thì chọn cách vừa trong vừa ngoài, trị liệu toàn diện.
Thẩm Ước lập tức từ chối: "Không được." Giờ chân anh là điểm cấm kỵ, đến bác sĩ còn không cho chạm.
Đường Kiều Kiều: "Chẳng phải lần trước anh đã đồng ý để tôi dùng phương pháp thực dưỡng và châm cứu rồi sao?"
"Tôi chưa từng đồng ý, cô tự mình tưởng tượng thôi." Ăn no quay xe không nhận, Thẩm Ước lập tức xoay xe lăn định chuồn về phòng.
Đường Kiều Kiều nhanh chân bước tới chặn trước mặt anh, ánh mắt kiên định: "Anh sợ đúng không?"
Thẩm Ước: "Tôi mà sợ? Nực cười."
"Vậy thì cho tôi xem đi. Nếu không dám để bác sĩ xem, cũng không cho tôi chữa, anh chẳng khác gì một kẻ hèn nhát." Đường Kiều Kiều cố tình khích tướng.
Thẩm Ước mím chặt môi.
"Dù sao thì chuyện tệ nhất anh cũng đã trải qua rồi, giờ có tệ hơn cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ."
Đường Kiều Kiều từ từ ngồi xổm xuống trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn lên, giọng mềm hẳn đi: "Tin tôi, để tôi thử một lần thôi."
Tin cô sao? Cô là ai chứ, chỉ là một người phụ nữ mới gả về nhà này chưa đến hai tháng, chỉ để "xung hỷ" mà thôi.
Giữa bọn họ hoàn toàn không có tình cảm gì, vậy tại sao cô phải giúp anh?
Trong lòng Thẩm Ước có vô số điều muốn chất vấn cô, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi xổm trước mặt, ánh mắt trong veo không vướng chút tạp niệm nào...
Anh bỗng chốc không nói nên lời.
Thẩm Ước im lặng hồi lâu, Đường Kiều Kiều cứ nghĩ là anh ngầm đồng ý.
Cô từ tốn vén ống quần anh lên, cẳng chân anh thon dài, vì lâu ngày không vận động cũng chẳng tiếp xúc ánh nắng nên trắng bệch, gầy gò, mạch máu xanh nhạt lộ rõ.
Phía trong chân phải có một vết sẹo dài — vết tích để lại từ vụ tai nạn.
Vết sẹo vừa dài vừa dữ tợn, có thể tưởng tượng lúc đó tai nạn khủng khiếp đến mức nào.
Đầu ngón tay Đường Kiều Kiều nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo: "Đau không?"
Thẩm Ước bỗng ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt cô không có lấy một tia ghê tởm hay chán ghét, cảm xúc mà anh luôn dồn nén bỗng như tan biến một nửa.
"Đau sao?" Anh cười khẩy: "Đôi chân phế này từ lâu đã không còn chút cảm giác nào rồi."
Cơn đau thấu tim gan lúc tai nạn giờ như chuyện kiếp trước. Lần đầu tiên anh hiểu rằng — có thể cảm nhận được đau đớn, cũng là một loại may mắn.
"Đi theo tôi."
Đường Kiều Kiều đứng dậy, đẩy Thẩm Ước đến bên sofa, đỡ anh nằm xuống, để đôi chân anh duỗi thẳng. Sau đó, cô hí hửng chạy vào phòng mình, mang ra một chiếc hộp gỗ.
Chưa kịp ngồi xuống, cô lại lao đi lấy thêm một cái đệm nhỏ.
Thẩm Ước cứ thế nhìn cô quay như chong chóng khắp phòng, khóe môi vô thức cong lên một chút.
"Được rồi."
Đường Kiều Kiều đặt hộp gỗ lên bàn trà, ngồi xuống cạnh chân anh, lót cái đệm dưới cẳng chân anh.
Cô xoa xoa hai bàn tay cho ấm lên, mỉm cười: "Cho anh trải nghiệm massage chuyên nghiệp là thế nào."
Đường Kiều Kiều dùng phần thịt ngón cái bắt đầu day nhẹ từ bên trong mắt cá chân, động tác mềm mại chậm rãi, từ mắt cá lên bắp chân, rồi đến đầu gối...