Chương 44

Thiên Kim Thật Lấy Mỹ Thực Bình Định Giới Giải Trí

Ngư Côn Tử 10-06-2025 22:29:42

[Mặt Đường Kiều Kiều nhìn như kiểu cực kỳ ghét bỏ luôn ấy, ai nói cô ấy từng thích Thẩm Lương thế? Toàn bịa đặt] Chờ hơn mười phút vẫn không có chiếc xe nào đi ngang, trời thì nắng chang chang như muốn thiêu đốt, Thẩm Lương bắt đầu nổi cáu, đá loạn mấy cục đá ven đường. Còn Đường Kiều Kiều thì thật sự đang tính tới phương án đi bộ tới nơi, chỉ lo quay phim không thể vác máy đi xa như vậy. Đúng lúc này, một chiếc máy cày cũ kỹ đang phun khói đen "bành bành bành" chạy chầm chậm tới. Mắt Đường Kiều Kiều sáng lên, vội vàng ra hiệu dừng xe. Trên ghế lái là một cặp vợ chồng trung niên với nụ cười hiền hậu trên mặt. Đường Kiều Kiều nói rõ lý do, hỏi có thể cho đi nhờ hay không. Trùng hợp là nhà của hai bác lại ở đúng ngôi làng cô cần tới, bọn họ rất vui lòng cho đi ké. Chỉ là phía sau máy cày đã chất đầy cỏ khô, không còn chỗ ngồi. Đường Kiều Kiều chạy ra sau xe nhìn một vòng rồi cười bảo: "Không sao, cháu ngồi lên đống cỏ cũng được." Cặp vợ chồng: "Miễn mấy đứa không chê bẩn thì lên đi." Nói là làm, Đường Kiều Kiều ném ba lô lên trước, rồi nắm lấy tay vịn, nhấc chân định trèo lên. Cô bỗng dừng lại, quay đầu lại mỉm cười hỏi Thẩm Lương: "Cậu có muốn đi cùng không?" Thẩm Lương trong lòng vừa nóng vừa khó chịu, thấy nụ cười của cô thì mặt càng sầm lại: "Cô nhìn tôi giống người sẽ đi xe máy cày à?" Cả đời hắn ta còn chưa từng đi xe buýt chứ đừng nói đến cái thứ dơ dáy như máy cày. "Vậy thì cậu cứ từ từ mà chờ nhé." Đường Kiều Kiều lập tức nở nụ cười tươi rói trên mặt. [Bỗng thấy nụ cười của Đường Kiều Kiều vừa cà khịa vừa đáng yêu ghê] [Cô ấy chỉ lịch sự hỏi cho có thôi mà, ngoan ngoãn dễ thương ghê] [Thẩm Lương đúng kiểu quý tộc, xe máy cày làm gì có cửa với anh ấy chứ] Đường Kiều Kiều nhanh nhẹn trèo lên đống cỏ khô, còn tiện tay kéo cả người quay phim lên theo. Hai người ngồi yên vị, xe máy cày bắt đầu nổ máy phành phạch lao đi, bụi đất tung mù mịt tạt thẳng vào mặt Thẩm Lương. Chiếc xe máy cày rung lắc lên xuống, Đường Kiều Kiều nằm ngửa trên đống cỏ mềm, như chìm hẳn vào hương thơm khô mát của cỏ dại, phía trước là bầu trời xanh thăm thẳm với mây trắng lững lờ – cảm giác rời xa thành phố náo nhiệt khiến cô như được trở lại thế giới ngày xưa. Quay phim vẫn làm việc hết mình, lia máy về phía Đường Kiều Kiều. Cô mặc quần yếm dây đeo, tay gối sau đầu, gương mặt lúc nào cũng lấp lánh nụ cười – một ngôi sao nữ ngồi xe máy cày mà vẫn thong dong như thế, đúng là hiếm thấy. Dọc đường tuy hơi hoang vu, nhưng khi đến nơi mới thấy chương trình cũng biết chọn chỗ – ngôi làng yên bình, cổ kính, toát lên nét mộc mạc khó tả. Đường Kiều Kiều vừa đến nhà nông dân nơi tập hợp, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: "Chị Kiều Kiều!" Cậu em trai Vệ Nhất Kỳ vui vẻ chạy tới đón cô, còn xách hành lý giúp. Đường Kiều Kiều cười nói: "Cậu tới sớm thật đấy." "Em còn chưa sớm nhất đâu, cô Mao mới là người đến đầu tiên." Đang nói thì một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh dương bước ra từ trong nhà. Là ảnh hậu thực lực Mao Lị. Đường Kiều Kiều từng xem phim của cô ấy, thầm nghĩ nếu không tính Thẩm Lương thì khách mời mới này có vẻ rất đáng tin cậy. Hơn nữa, chị Mao còn cực kỳ thân thiện, chủ động bước tới bắt tay cô. Đường Kiều Kiều ngoan ngoãn chào hỏi, vừa bắt tay vài giây đã định rút tay lại. Ơ? Không rút được. Người kia nắm chặt quá. Mao Lị mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt dán chặt vào cô, ánh nhìn hơi kỳ lạ như có chút nồng nhiệt. Đường Kiều Kiều phải nhắc khéo: "Cô giáo Mao..." Mao Lị khựng lại một chút, rồi mới chịu buông tay. Vệ Nhất Kỳ vẫn vô tư ngây ngô, chẳng nhận ra gì, dẫn Đường Kiều Kiều vào nhà nghỉ ngơi. Hơn một tiếng sau, Chu Mộng và Hồ Miểu đi xe hơi tới. Thẩm Lương là người đến cuối cùng. Từ lúc Đường Kiều Kiều đi, hắn ta cứ đợi mãi mà chẳng có chiếc xe nào khác. Cuối cùng tổ chương trình thấy tội quá, đành điều xe riêng đi đón.