Chương 44: Vết thương này là do mèo cào

Phu Quân Ta Ngọt Ngào Nhất Thế Gian

Dương Tố 12-03-2025 00:11:37

Kiều Hữu Niên đáp lễ: "Chử huynh khách sáo rồi." Sau vài lời chào hỏi xã giao, Kiều Hữu Niên hỏi: "Còn mấy ngày nữa là có kết quả, Chử huynh có chắc chắn không?" Trước mặt Kiều Hữu Niên, Chử Công Tiện bớt đi phần tự tin, hắn ta khiêm tốn đáp: "Cũng không dám chắc." Kiều Hữu Niên ừ một tiếng, suy nghĩ một lát rồi tháo ngọc bội bên hông mình đưa cho Chử Công Tiện: "Ta làm ở Hình bộ, có lẽ không liên quan gì nhiều đến huynh, nhưng nếu cần, huynh cứ mang miếng ngọc này đến gặp Kiều Tướng Niên." Chử Công Tiện không ngờ được món quà lớn thế này lại rơi xuống đầu mình, hắn kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Những thư sinh đứng xung quanh xem náo nhiệt cũng có những cảm xúc khác nhau. Khi họ nhận ra điều gì đang xảy ra, ai nấy đều hối hận không thôi. Đó chính là Kiều gia! Đó chính là Kiều Tướng Niên, người thừa kế tương lai của Kiều gia! Nếu biết trước rằng sự việc này có thể mang lại miếng ngọc bội từ Kiều nhị công tử, chắc chắn họ đã xông vào đám lưu manh mà khóc lóc đòi công lý rồi! Kiều Hữu Niên thấy Chử Công Tiện vẫn còn ngơ ngác, bèn trực tiếp nhét ngọc bội vào tay hắn ta: "Cứ yên tâm, huynh chỉ cần đến, thấy miếng ngọc này thì huynh trưởng nhà ta nhất định sẽ gặp huynh." Chử Công Tiện nắm chặt miếng ngọc, cúi người thi lễ lần nữa: "Đa tạ Kiều nhị công tử." Trước khi lên kinh, hắn ta chưa từng mơ rằng mình có thể kết giao với người Kiều gia nhanh như vậy. Nếu có thể gặp được Kiều lão gia và nghe vài lời dạy bảo từ ông, đời này hắn coi như mãn nguyện rồi! Tuy nhiên, Chử Công Tiện vẫn có chút ngạc nhiên khi nhìn Kiều Hữu Niên. Kiều gia qua nhiều thế hệ đều làm quan tại Hàn Lâm Viện, đây là lần đầu tiên có người vào làm Hình bộ. Dù vậy, hắn ta tự biết mình không nên hỏi chuyện này, chỉ cúi người cảm tạ lần nữa. Trước khi chia tay, Chử Công Tiện không nhịn được mà hỏi về vết thương trên cổ Liễu Tương. Trong thời gian ngắn ngủi mà nàng đã bị hỏi đến ba lần, lần này Liễu Tương trả lời một cách thuần thục: "Luyện kiếm vô ý làm bị thương, không sao đâu." Chử Công Tiện lại hỏi đến chân của Tống Trường Sách, hắn không suy nghĩ mà đáp ngay: "Nhảy cao quá, ngã từ bậc thang xuống." Kiều Hữu Niên không nhịn được mà giật giật mí mắt. Hai người này nói dối quả thật giống nhau đến kỳ lạ. Chử Công Tiện không nghi ngờ gì, chỉ nói vài lời quan tâm rồi chắp tay từ biệt. Khi đi khỏi con phố này, Liễu Tương và Tống Trường Sách cũng chia tay Kiều Hữu Niên và trở về phủ tướng quân. Việc đầu tiên Kiều Hữu Niên làm khi trở về nhà là lấy lại ngọc bội của Kiều Tướng Niên. Trước ánh mắt ngờ vực của Kiều Tướng Niên, hắn giải thích: "Dù sao của chúng cũng giống nhau, huynh đổi cho ta một cái." Kiều Tướng Niên: "... Đệ đổi với ta mà không cho ta cái gì sao?" Kiều Hữu Niên đeo miếng ngọc lên tay, lắc lắc rồi đi ra cửa, để lại một câu: "Cái của ta sắp có người mang trả huynh rồi." *** Liễu Tương vừa về đến phủ thì vết thương trên cổ nàng lập tức gây ra một trận xôn xao không nhỏ, ngay cả Liễu Thanh Dương cũng vội vàng từ trường luyện võ chạy về. Trong sảnh, đại phu đang bôi thuốc cho Liễu Tương, lão quản gia đứng bên cạnh lo lắng đi qua đi lại: "Khi đi ra ngoài còn khỏe mạnh, sao trở về lại bị thương thế này? Tiểu thư, cô nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mọi người trong phủ tướng quân đều biết lão quản gia có bệnh, không chịu nổi kích động, vì thế chuyện xảy ra trong bữa tiệc mọi người đều giấu ông. Liễu Tương vốn định hôm nay về sớm để tránh mặt lão quản gia, không ngờ lão lại nhớ nhầm giờ, lẩm bẩm ra cổng để đón, và vừa hay bắt gặp tình cảnh này. Vừa thấy vết thương trên cổ Liễu Tương, lão quản gia lập tức biến sắc. Dù Liễu Tương đã nhiều lần giải thích rằng vết thương đã được bôi thuốc và không còn đáng ngại, ông vẫn hoảng hốt vội mời đại phu đến khám. "Liễu gia gia, người đừng lo lắng nữa, ngồi xuống đây để ta từ từ kể cho người nghe." Tống Trường Sách đỡ lão quản gia ngồi xuống, mặt không hề biến sắc nói: "Hôm nay ta và tiểu thư đi dạo chợ Đông, trên đường về thì gặp một con mèo. Liễu gia gia cũng biết, tiểu thư nhà chúng ta rất thích mấy con vật nhỏ, con mèo đó lại dễ thương, thế là nàng không nhịn được mà vuốt ve nó. Ai ngờ con mèo lại dữ dằn, không cho người ta chạm vào, vung vuốt lên cào, và thế là tiểu thư bị cào trúng." Đại phu nghe vậy, giật giật mí mắt, liếc nhìn Tống Trường Sách. Vết thương rõ ràng là do kiếm gây ra, vậy mà hắn nói như thể bị mèo cào, khiến ngay cả đại phu cũng suýt tin theo. Lão quản gia bán tín bán nghi nhìn sang Liễu Tương: "Thật sự là vậy sao?" Liễu Tương kín đáo nhìn Tống Trường Sách với ánh mắt đầy ẩn ý: "Đúng là vậy, Liễu gia gia." Thật ra lời bịa đặt của Tống Trường Sách cũng có phần hợp lý. Trong mắt nàng, Tạ Hành chẳng phải giống y hệt một con mèo kiêu ngạo và khó tính sao?