Chương 46: Tạ Hành vẫn là thứ cám dỗ chết người đối với nàng

Phu Quân Ta Ngọt Ngào Nhất Thế Gian

Dương Tố 12-03-2025 00:11:37

Cái thân thể quý giá ấy, chỉ cần nàng đẩy nhẹ một cái chắc cũng gãy mất rồi. Liễu Thanh Dương nghe nàng nói vậy mới yên lòng, nhưng vẫn nghiêm mặt dặn dò: "Con cũng đừng ngốc nghếch mà để hắn bắt nạt. Cục vàng ta không động vào được, nhưng phụ thân hắn thì lại rất giỏi chịu đòn. Nếu con bị ức hiếp, cứ nói với ta, ta sẽ tới tìm Minh Vương gia đòi lại công bằng cho con. Lần trước trong bữa tiệc ta đã nhường Minh Vương gia rồi, nếu đánh thật thì ông ta không phải đối thủ của ta đâu." Khóe miệng Liễu Tương giật giật: "Con biết rồi, phụ thân." Họ về Ngọc Kinh là để bái kiến và báo cáo công việc, chứ đâu phải về đây để đánh nhau. "Phụ thân, bệnh của Liễu gia gia thế nào rồi?" Liễu Thanh Dương khẽ thở dài: "Không chữa được, chỉ có thể tẩm bổ cho ông ấy. Nhiều nhất là một năm, ít thì ba tháng." Dù trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi nghe phụ thân xác nhận, Liễu Tương vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng. Từ nhỏ nàng chưa từng gặp ông nội, nhìn mọi người đều có gia gia thương yêu, nàng đã rất ngưỡng mộ. Khi về đến Ngọc Kinh, gặp được Liễu gia gia, nàng mới cảm nhận được tình yêu thương đó, cảm giác như phần thiếu hụt trong ký ức tuổi thơ đã được bù đắp. Nhưng nàng không ngờ, niềm hạnh phúc này lại ngắn ngủi đến vậy. Lúc này, Liễu Tương cũng không ngờ rằng cuộc đời luôn đầy biến cố, chỉ cần một cái ngoảnh đầu cũng có thể là biệt ly mãi mãi. *** Sáng hôm sau, dùng bữa xong, Liễu Tương mang theo món bánh hoa đào mới làm từ phòng bếp đến Minh Vương phủ để xin lỗi Tạ Hành. Nàng nghĩ rằng, đã đến để tạ lỗi thì không thể đến tay không, nên chọn mang theo món bánh mà nàng rất thích, độ mềm ngọt vừa phải. Khi đến Minh Vương phủ, vì Tạ Hành đã dặn dò trước, nên lần này gác cổng không dẫn đường cho Liễu Tương nữa. Nàng tự mình quen cửa quen nẻo đi thẳng đến biệt viện của Tạ Hành, nhưng vẫn bị thị vệ chặn lại ở cổng, không cho vào. Nàng nghĩ rằng Tạ Hành cố tình gây khó dễ, liền xoay người, dùng cách quen thuộc là leo lên mái nhà. Chân nàng vừa đặt lên ngói thì đột nhiên nghe tiếng chuông đồng vang lên, chói tai và gắt gao. Liễu Tương nhìn nhanh xung quanh, thấy trên mái nhà có một sợi dây mỏng nối liền chuỗi chuông đồng treo khắp nơi. Chưa kịp hoàn hồn, mười mấy thị vệ đã lao ra, rút kiếm về phía nàng, la lớn bảo vệ thế tử khỏi thích khách. Liễu Tương: "..." Nàng đã đứng ngoài cổng hai ngày, mấy thị vệ này cũng theo dõi nàng suốt hai ngày, nàng đã nhớ mặt họ, chẳng lẽ họ không nhận ra nàng? Nhìn lại dãy chuông đồng trên mái nhà, Liễu Tương lập tức hiểu rằng đây là mưu kế của Tạ Hành. Đã đến để xin lỗi, nàng không thể quay đầu bỏ đi. Nghĩ vậy, Liễu Tương nhảy xuống đất, vừa đáp xuống thì kiếm của thị vệ đã lao tới. Nàng vội tránh né, đồng thời cẩn thận bảo vệ hộp bánh trong tay. Đúng lúc đó, nàng thấy Tạ Hành. Y đang ngồi trong đình bát giác, khoác bộ trường bào màu xanh thẫm, tay áo viền họa tiết mây vàng, hai bên vạt áo thả xuống hai sợi dây chuyền mỏng. Trên đầu y cài trâm vàng, phong thái lười nhác mà cao quý. Ánh mắt của Liễu Tương va phải đôi mắt nửa khép của y, trong đó vừa lạnh lùng vừa như có chút hứng thú. Tim nàng khẽ lỡ một nhịp, rồi nhanh chóng dời mắt đi. Minh Vương Thế tử này tuy thật sự rất quyến rũ, nhưng lại giống như độc dược, tuyệt đối không thể trêu vào nữa. Tạ Hành nhìn nữ tử đang giao đấu với thị vệ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Y hối hận rồi. Nàng khiến y mất mặt trước bá quan văn võ, lại còn tùy tiện trêu chọc y, chẳng thể chỉ dùng một lời xin lỗi mà xong chuyện. Nàng nên biết ơn vì nàng là một tướng quân lập được nhiều chiến công cho đất nước, nếu không, làm sao nàng còn có thể sống vui vẻ thế này. Nhưng mà... Tạ Hành nheo mắt nhìn lại, dưới sự tấn công của mười mấy thị vệ, nàng vẫn dễ dàng ứng phó. Tuy đầu óc có vẻ không được lanh lợi, nhưng cũng có chút bản lĩnh. Trong khi thưởng thức cảnh hai bên đánh nhau, y tiện tay nhận ly trà Trọng Vân dâng lên. Một tay y cầm chén trà, tay kia tùy ý chống lên bàn đỡ lấy gò má. Chuyển động nhẹ nhàng, tay áo rộng rơi xuống để lộ cổ tay trắng trẻo với vết đỏ do bỏng còn chưa lành hẳn, nổi bật trên làn da trắng. Liễu Tương vì tránh mũi kiếm của thị vệ mà phải ngả người ra sau, vô tình liếc thấy vết bỏng đó, lòng hơi chùng xuống. Trong lúc nàng khẽ phân tâm, ngọc bội bên hông đã bị kiếm chém trúng, rơi xuống đất vỡ làm đôi. Liễu Tương không dám chủ quan nữa, cũng không dám nhìn Tạ Hành thêm lần nào. Dù bây giờ, Tạ Hành vẫn là thứ cám dỗ chết người đối với nàng. Lời Tống Trường Sách nói rằng nàng mê sắc quả thực không sai chút nào. Nếu Tạ Hành biết được suy nghĩ lúc này của Liễu Tương, chắc chắn y sẽ tức đến mức rút kiếm chém nàng vài lần nữa.