Trọng Vân tinh ý nhận ra, liền mở đĩa bánh ra: "Thế tử thử một miếng chứ?"
Tạ Hành từ nhỏ đã thích những món bánh ngọt, mà bánh hoa đào trước mắt, từ màu sắc đến hương thơm đều hoàn toàn hợp với khẩu vị của y.
Nhưng y chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.
Như con mèo đang giận dỗi, rõ ràng bị đồ ăn cám dỗ nhưng lại cứng đầu cứng cổ tỏ ra kiêu ngạo.
Trọng Vân bèn bưng một miếng bánh đưa tới trước mặt y: "Thế tử nếm thử, nếu hợp khẩu vị, thuộc hạ sẽ mua lại từ phủ tướng quân."
Tạ Hành lúc này mới hơi dao động, miễn cưỡng vươn tay nhận lấy.
Miếng bánh mềm mại thơm ngon, gần như tan ngay trong miệng. Tạ Hành không tự chủ mà nheo mắt lại.
Trọng Vân thầm thở phào nhẹ nhõm.
Theo hiểu biết của y về Tạ Hành, thế tử rất thích món bánh này.
Ăn xong một miếng bánh, Tạ Hành lấy khăn lau tay, rồi chê bai: "Chưa đủ ngọt."
Trọng Vân còn chưa kịp đáp lại, y đã đưa tay lấy thêm một miếng: "Trả ít tiền thôi."
Trọng Vân mím môi cố nhịn cười, cung kính đáp: "Vâng."
***
Liễu Tương vừa rời khỏi Minh Vương phủ đã chạy điên cuồng, khiến không ít người tò mò. Nhưng khi nhìn thấy mấy kẻ mặc đồ đen đuổi theo nàng đeo thẻ bài của Minh Vương phủ, tất cả đều nén lại ý định hóng chuyện, vội vã tránh xa.
Không biết tiểu thư nhà nào lại dám đắc tội với người của Minh Vương phủ.
Tuy nhiên, cũng có người nhận ra Liễu Tương, ngạc nhiên nói: "Đó chẳng phải là Vân Huy tướng quân sao?"
"Sao ngươi biết?"
"Hôm qua, Vân Huy tướng quân cùng Kiều nhị công tử và Trung lang tướng ăn cơm ở tửu lâu bên kia. Khi ấy, gặp phải một thư sinh bị lưu manh hạch sách, ta có ở đó xem náo nhiệt, nghe thư sinh ấy gọi nàng là Vân Huy tướng quân."
"Thì ra là vậy. Không lạ gì."
"Ý ngươi là sao?"
"Ngươi không biết chuyện đó à? Mấy hôm trước hoàng cung tổ chức tiệc mừng, Vân Huy tướng quân say rượu, đòi cướp Minh Vương thế tử phủ về làm phu quân. Nghe nói, nàng còn hôn thế tử ngay trước mặt các văn võ bá quan trong triều."
"Thật ư? Có chuyện đó sao? Kể ta nghe với!"
Chỉ trong nháy mắt, xung quanh người kia đã có một đám đông vây kín, ai nấy đều hiếu kỳ muốn biết Vân Huy tướng quân đã làm gì để cướp Tạ Hành làm phu quân.
Liễu Tương không hề hay biết những gì đang xảy ra.
Ám vệ của Tạ Hành không cùng đẳng cấp với thị vệ. Nàng có thể dễ dàng ứng phó với mười mấy thị vệ, nhưng lại không phải đối thủ của năm ám vệ này.
Trong lòng nàng luôn ghi nhớ lời của Mộ Vũ rằng nếu không đánh lại thì chạy. Khi vừa bị đánh trúng vai một chưởng, nàng lập tức bỏ chạy thục mạng.
Nàng mới đến kinh thành chưa lâu, chưa thông thuộc đường xá, chỉ có thể chạy không mục đích.
Trên lầu cao bên đường, từ xa Tạ Thiệu đã nhìn thấy một bóng người lao đi giữa đám đông, cách khá xa nên không chắc chắn: "Đó có phải là Vân Huy tướng quân không?"
Thị vệ bên cạnh chăm chú nhìn kỹ, rồi đáp: "Đúng vậy, thưa điện hạ."
Thị vệ ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Hình như có người đang đuổi theo Vân Huy tướng quân."
Nghe vậy, Tạ Thiệu khẽ nhíu mày, đứng dậy tiến đến gần lan can, nhìn thấy rõ ràng Liễu Tương đang bị mấy người đuổi theo sát nút. Hắn vội ra lệnh: "Mau đi chặn bọn họ lại."
Thị vệ không lập tức hành động mà ngập ngừng một chút, vẻ mặt có chút khó xử, rồi nói: "Điện hạ, những kẻ đang đuổi theo tướng quân là người của Minh Vương phủ."
Tạ Thiệu ngẩn ra: "Người của Minh Vương phủ đuổi theo Vân Huy tướng quân ư..."
Chưa nói hết câu, Tạ Thiệu đột nhiên hiểu ra.
Xem ra, mối hiềm khích giữa Liễu Tương và Tạ Hành trong bữa tiệc hôm ấy vẫn chưa được giải quyết êm thấm.
Thị vệ thấy Tạ Thiệu im lặng, bèn hỏi: "Điện hạ, ngài có muốn chặn họ lại không?"
Tạ Thiệu khẽ lắc đầu: "Thôi bỏ đi."
"Hắn tính khí nóng nảy, nếu ta can thiệp, chẳng những không giúp được Vân Huy tướng quân mà còn gây thêm phiền phức cho nàng."
Sự việc trong cung có thể lớn có thể nhỏ, nếu là cô nương bình thường mà dám làm vậy thì đã bị chỉ trích nặng nề, nhưng ai cũng biết Liễu Tương lớn lên ở biên cương, nơi ấy không có nhiều quy củ như ở kinh thành, và cách đối xử với nữ nhân cũng phóng khoáng hơn nhiều. Hơn nữa, việc này lại bị phụ hoàng và mẫu hậu cấm nhắc tới, nên không ai dám lên tiếng bàn luận công khai.
Tuy nhiên, trong lòng người ta chắc hẳn đã có không ít lời đàm tiếu. May mắn là Vân Huy tướng quân tính tình rộng lượng, sau khi tỉnh rượu không đến mức xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Khi Tạ Thiệu còn đang suy nghĩ, Liễu Tương đã nhanh chóng lao qua mái nhà trước mắt hắn, động tác dứt khoát, nhanh nhẹn như chim yến, mái tóc đuôi ngựa được buộc cao lắc lư theo từng bước chạy, ánh mắt rạng rỡ tràn đầy sức sống.
Tay Tạ Thiệu khẽ siết lại, trong mắt ánh lên vài tia sáng.
Ở kinh thành này, phần lớn các tiểu thư nhà quyền quý đều mang phong thái đoan trang, cao quý và điềm đạm. Nhưng hắn chưa từng thấy ai giống như Liễu Tương, một cô nương đầy tự do và sức sống mãnh liệt đến thế.