"Nếu thế tử không tin, có thể sai người điều tra, trong quân doanh và cả dân chúng vùng biên cương đều biết ta có tật xấu này."
Liễu Tương dứt lời, đứng thẳng người chờ đợi phán quyết.
Sát khí trong mắt Tạ Hành dần chuyển thành kinh ngạc, sau đó là chút ngỡ ngàng, rồi lại bùng lên cơn giận dữ.
Trọng Vân mở to mắt không thể tin nổi, đám thị vệ cũng đồng loạt hít một hơi lạnh, trong lòng thầm đổ mồ hôi thay Liễu Tương.
Ý của Vân Huy tướng quân là, ngồi vào lòng thế tử và hôn y một cái trong bữa tiệc chỉ đơn giản vì bị vẻ đẹp của y quyến rũ?
Mặc dù bọn họ thừa nhận rằng thế tử của họ quả thật có thể xứng đáng với câu "kinh ngạc trước vẻ đẹp của trời đất", và trong kinh thành không thiếu cô nương yêu mến y, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám công khai nói rằng mình bị sắc đẹp của thế tử quyến rũ. Phải nói rằng, họ thật sự khâm phục nàng.
Bầu không khí trở nên im lặng đến chết chóc, tai Tạ Hành hơi đỏ lên, y nghiến răng nói: "Cô nói bổn thế tử là đồ vật sao?"
***
Liễu Tương không ngờ câu hỏi đầu tiên của Tạ Hành lại là như vậy. Nàng định giải thích nhưng nhanh chóng nuốt lại lời sắp thốt ra: "Thế tử không phải đồ vật."
Nàng mím chặt môi, ánh mắt dán chặt vào Tạ Hành.
Y đang bẫy nàng!
Nếu nàng buột miệng nói ra, chắc chắn sẽ bị đánh đòn nặng.
Tạ Hành thực ra không cố ý bẫy nàng, chỉ là y bị sốc quá đỗi nên theo bản năng hỏi câu ấy mà thôi.
Khi ý thức được điều đó, đôi tai y lại càng đỏ hơn.
Nữ nhân này sao lại vô liêm sỉ như vậy? Làm gì có ai giữa chốn đông người mà dám bày tỏ thẳng thắn đến thế, thật là mất mặt mà... Nhưng rồi Tạ Hành đột nhiên nhớ lại cảnh trong bữa tiệc hôm ấy. Y đã trông thấy nàng cười rạng rỡ khi đứng tựa lưng vào lan can trên cầu cùng một thiếu niên ngắm hoa sen.
Chỉ mới qua bao lâu, vậy mà nàng đã đến đây bảo rằng đã "nhìn trúng" y?
Nữ nhân này không chỉ mặt dày, mà còn dễ thay lòng đổi dạ!
Nàng nghĩ y là ai mà dám đùa giỡn như thế!
Cơn giận trong mắt Tạ Hành ngày càng dâng trào, báo hiệu một trận bão tố sắp ập đến.
Liễu Tương cảm thấy môi mình càng mím chặt hơn, trong lòng một ý nghĩ đang gào thét: Hay là... bỏ chạy trước đã?
"Trọng Vân."
Tạ Hành nghiến răng, từng từ phát ra lạnh lẽo: "Gọi ám vệ!"
Trọng Vân hoảng hốt, vội nhìn về phía Liễu Tương. Liễu Tương nhanh chóng liếc nhìn Trọng Vân, từ ánh mắt của hắn, nàng cảm nhận được sự nguy hiểm từ những ám vệ mà Tạ Hành vừa gọi tới. Nàng lập tức không do dự nữa, quay người nhảy vọt lên mái nhà: "Thế tử, ta chợt nhớ ra có việc phải làm, mai ta lại đến."
Tạ Hành dường như không ngờ nàng sẽ chạy trốn, y sững sờ một lúc lâu rồi mới tức giận hét lớn: "Đuổi theo! Giết nàng xong ta sẽ tự mình đi xin tội!"
Trọng Vân: "..."
Hắn thật sự không hiểu nổi tại sao Vân Huy tướng quân này cứ mở miệng nói một câu, mỗi hành động đều khiến thế tử của hắn tức giận đến thế.
Dường như nàng sinh ra là để chế ngự thế tử của hắn vậy.
Trọng Vân không dám trái lệnh Tạ Hành, vung tay ra hiệu.
Ngay lập tức, vài bóng đen từ chỗ ẩn nấp lao ra, nhắm thẳng về phía Liễu Tương.
Trọng Vân lo lắng nhìn sang Tạ Hành, chỉ thấy tai y không chỉ đỏ, mà cả gương mặt cũng đã ửng hồng vì giận. Trọng Vân khẽ khuyên: "Thế tử, xin bớt giận, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe."
Tạ Hành hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Y đã sống một cuộc đời thuận buồm xuôi gió suốt mười tám năm trời, vậy mà bây giờ lại gặp phải một cô nàng điên khùng như vậy. Nàng nhất định là báo ứng của y! Là ông trời phái tới để làm y tức chết!
Đúng lúc này, một thị vệ bước vào báo tin, nhị hoàng tử đến thăm.
Tạ Hành giận dữ quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Đuổi hắn đi!"
Thị vệ giật mình, biết rằng mình đã vô tình đụng phải lúc thế tử đang giận, vội quay sang nhìn Trọng Vân cầu cứu.
Nhị hoàng tử là ai chứ? Nếu hắn mà truyền lại nguyên văn lời thế tử, e rằng cái đầu của thị vệ này sẽ không còn trên cổ.
Trọng Vân liền nói: "Nói với nhị hoàng tử rằng thế tử hôm nay không được khỏe, không tiện gặp mặt. Đợi thế tử hồi phục rồi sẽ đích thân đến bái kiến nhị hoàng tử."
"Vâng." Thị vệ nhanh chóng cúi đầu rồi lui ra.
Trọng Vân lớn lên bên cạnh Tạ Hành, hán hiểu rõ tính cách của y. Lặng lẽ rót một chén trà rồi đưa cho y. Đợi Tạ Hành uống hết chén trà, cơn giận trong mắt y mới dịu đi phần nào, Trọng Vân mới dám lên tiếng: "Thế tử, nhị hoàng tử tới có lẽ là vì chuyện Tam tư sử, thế tử có dự định gì không?"
Tạ Hành hừ lạnh: "Liên quan gì đến ta!"
Trọng Vân lại lặng lẽ rót thêm trà cho y.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo một làn hương thoang thoảng ngọt ngào. Tạ Hành liếc nhìn bàn đá, thấy đĩa bánh mà Liễu Tương mang đến.