Tiếng chuông báo thức vừa vang lên, chị Vĩ đã choàng dậy, tâm trạng chị bây giờ vội vã hơn bao giờ hết. Chị không muốn chuyện này chậm trễ hơn nữa, chị phải tới mời thầy Thiên về nhà mình nhanh nhất có thể. Chị đánh răng rửa mặt xong rồi thúc giục chồng con mình dậy:
" Anh Hạo ơi, dậy đi anh, đi với em một chuyến ạ "
Anh Hạo lờ đờ mở mắt:
" Đi đâu hả em, tí anh đưa mẹ con tới viện nha "
Những dòng mồ hôi bắt đầu lăn dài trên trán chị, tim chị đập thình thịch, giọng nói hối hả:
" Anh đi với em chuyến đã, rồi tới bệnh viện khám cũng được, nhanh lên anh "
" Mà sao trông em hoảng sợ thế, em mệt sao ?"
Chị Vĩ chỉ lắc đầu rồi gọi bé Thượng dậy. Anh Hạo cũng không muốn nói nhiều khiến vợ mình thêm mệt nên anh cũng lẳng lặng đi vệ sinh cá nhân. Chị Vĩ ngồi im một chỗ mà trong lòng như rực lửa. Khi hai bố con vừa bước xuống lầu, chị đã chạy nhanh tới:
" Chúng ta đi thôi "
Đã hơn sáu giờ sáng mà mặt trời vẫn khuất sau những đám mây xám xịt, từng cơn gió cứ thế rít lên từng đợt, không gian lạnh lẽo bao trùm cả một làng quê nhỏ bé.
Phải đến khi lên xe đi được một đoạn, anh Hạo mới quay sang hỏi chị Vĩ:
" Mà sao em hoảng hốt vậy ?"
Chị Vĩ cũng kể lại chuyện về chị Hồng đêm hôm qua. Nghe xong anh Hạo nhìn chị bằng ánh mắt thân mến:
" Em đừng suy nghĩ quá nhiều, không tốt đâu "
Chị Vĩ cũng chỉ thở dài mà nói:
" Giờ chúng ta sẽ tới gặp thầy Thiên, rồi mời thầy về nhà mình. Chứ em thấy không ổn rồi "
Anh Hạo cũng không nói gì nữa mà quay sang trò chuyện với bé Thượng. Tính anh là không tin vào mấy chuyện tâm linh, nhưng thấy tâm lý của vợ mình như vậy thì anh cũng đành chiều theo ý vợ. Miễn là thấy chị thoải mái, vui vẻ làm gì anh cũng chịu.
Chưa đầy ba mươi phút sau, họ cũng tới nhà thầy Thiên. Chị cùng mọi người nhẹ nhàng bước vào căn nhà, chỉ khi vào đây chị mới cảm giác an toàn. Vẫn khung cảnh hôm ấy, đồ đạc vẫn được sắp xếp một cách ngăn nắp, ấy thế mà chẳng thấy bóng dáng thầy đâu, chỉ thấy tiếng lẩm nhẩm vang lên trong một căn phòng. Chị nhẹ nhàng tiến tới phòng đó.
Thầy Thiên đang ngồi trước một chiếc bàn thấp, trên mặt bàn có những giấy vàng Công Sơn, nghiên mực, bút lông, chu sa. Mùi nhang thơm lan tỏa khắp căn phòng tạo nên một cảm giác thoải mái, tịnh tâm. Thầy đưa tay lên rồi miệng lại lẩm nhẩm câu từ gì đó. Trông thầy bấy giờ rất bình thản, an yên.
Thấy vậy chị cũng nhẹ nhàng mà lùi ra ngồi đợi. Mười lăm phút sau, thầy bước ra, chị và chồng lễ phép cúi chào. Thầy Thiên mỉm cười:
" Chào anh chị, tôi cũng đang định tới tìm chị đây "
Đoạn liếc nhìn anh Hạo:
" Anh quả là một người chồng tốt, luôn làm mọi việc cho dù mình không muốn chỉ để khiến chị nhà yên tâm và vui vẻ "
Thầy nói xong, anh Hạo đứng người một lúc, tại sao thầy biết được tâm lý của anh lúc này? Sao thầy biết anh không muốn làm việc này ?
Đoạn thầy Thiên nói tiếp:
" Oán linh gia tăng, chúng ta đi thôi kẻo muộn "
Khác hẳn với nhiều thầy pháp khác ăn mặc trang phục từ tà thì thầy Thiên mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần âu đen trông rất lịch thiệp. Sau đó thầy lấy một cái cặp đen đựng những đồ cần thiết của mình. Người ngoài trông vào chắc ai cũng ngỡ thầy như một cán bộ nhà nước.
Cả bốn người cùng lên xe và về lại nhà chị Vĩ. Trên suốt chuyến xe, chị cũng kể cho thầy về sự việc ngày hôm qua. Thầy bấm tay rồi lẩm bẩm:
" Theo tôi thấy được, chuyện này có liên quan đến chị Hồng "
Nghe xong, sống mũi chị Vĩ cay cay, chị sụt sùi:
" em tôi làm sao ạ, mong thầy giúp em nó "
Thầy Vĩ nhìn mọi người chỉ gật đầu mà không nói gì. Cuối cùng thì chiếc xe cũng đã dừng lại ở nhà chị Vĩ. Mọi người bước xuống và đi vào trong nhà.
Vừa bước vào nhà, thầy Thiên đã ném ánh mắt sắc lạnh vào mọi ngóc ngách, sau đó thầy không nói mà cũng chẳng rằng, lấy một tấm bùa trong cặp đen ra. Rồi đốt lên, miệng không ngừng nhẩm chú, ngọn lửa đang cháy rực đỏ bỗng thành xanh rồi tim tím. Đoạn thầy lấy một túi máu chó mực, đoạn vảy quanh nhà dưới sự chứng kiến kinh ngạc của gia đình chị Vĩ. Anh Hạo có vẻ bực bội, tính ra ngăn thầy lại nhưng chị Vĩ ngăn cản.
Xong xuôi mọi thứ, thầy Thiên mới lên tiếng:
" Nhà anh chị có Ma Xó "
Cả hai vợ chồng đều kinh ngạc:
" Ma xó ?"
Một cơn gió lạnh buốt cũng từ đâu mà phả vào người khiến họ nổi cả da gà rồi cảm giác ấy cũng trở lại bình thường.
Thầy Thiên gật nhẹ rồi giải thích :
" Ma xó được xem là một phép luyện tinh của những thầy phù thủy xứ Miên, Thái... truyền sang nước ta nó khá thịnh hành ở Tây Nam Bộ. Ma xó là 1 cái sọ người được thầy pháp luyện phép để trở thành con ma cho thầy pháp sai khiến, sọ của người chết oan hoặc chết trong căm phẫn thì sức mạnh ma xó càng lớn. Hàng ngày thầy pháp đều phải cúng ma xó và chiếc đầu lâu phải được thờ ở nơi tối tăm không được cho ai thấy, nếu không cúng ma chu đáo nó sẽ phản thầy gây hậu quả lớn. Khi nuôi ma xó, nó có thể giúp thầy pháp làm việc đồng thời cũng có thể hại người nếu thầy pháp sai khiến "
Nói đoạn thầy Thiên thở dài:
" Haizzz... Nói thì dễ chứ việc luyện được ma xó thì không hề đơn giản chút nào. Còn phải mời pháp sư đến làm lễ yểm và gia chủ cũng phải cực khổ ngồi trước bàn thờ ma xó cầu khấn nhiều ngày. Sau đó thì phải mang theo bát hương ra nghĩa địa lúc nửa đêm cho đến khi nghe được tiếng nói của các vong hồn chưa siêu thoát. Âm dương tương tác lẫn nhau thì lúc ấy ma xó mới thiêng và gia chủ cầu may là được may.
Lại có nơi để thờ được ma xó, người ta phải tìm một xác chết thai nhi được ướp còn nguyên vẹn và bắt đầu công việc luyện nuôi vong ma xó để giữ nhà và sai khiến. Và những vong linh được ếm bùa thành ma xó có nhiệm vụ đi theo để hộ cho thân chủ.
Có ma xó trong nhà bản thân họ chỉ được may mắn bình an mà việc làm ăn cũng thuộm buồm xuôi gió, suôn sẻ "
Vợ chồng chị Vĩ đứng thẫn thờ khi nghe thầy Thiên nói. Đoạn thầy đi vòng quanh nhà mà nói tiếp :
" Về việc nuôi vong hay chơi ngải của các pháp sư đều có hại về sau. Vì đến một lúc nào đó pháp lực của họ yếu đi hoặc sức khỏe kém thì sẽ bị chính các vong linh đó phản lại tác dụng và thậm chí sẽ bị chiếm hữu thân xác hay còn gọi là hiện tượng nhập xác hoặc chính những người khách được các pháp sư triển khai những loại hình này cũng bị những điều tương tự và đó cũng chính là kết quả của quy luật nhân quả mà ra "
Chị Vĩ nghe thầy nói xong mà toát mồ hôi hột, chị run run:
" Đáng sợ thật đấy ạ "
Như vừa nghĩ được điều gì đó. Thầy Thiên vội lên tiếng:
" Có thể cho tôi biết nơi chị Hồng đã từng ở khi còn sống không ?"
" Đó chính là nhà của bố tôi ạ. Ông cũng mất rồi vả lại các anh chị đều có nhà riêng nên ngôi nhà đó giờ không ai ở "
Thầy Thiên nhau mày:
" Tôi có thể tới xem xét nơi đó, được không ?"
" Dạ được được chứ. Mong thầy giúp đỡ gia đình tôi và cũng như giải oan cho Hồng "
Anh Hạo ở bên cạnh cũng không tin lắm về mấy chuyện tâm linh. Nhưng anh sẽ đi cùng vợ vì muốn an toàn cho vợ. Đoạn thầy Thiên nhìn bé Thượng mà nói:
" Tôi nghĩ nơi đó, không ai ở nhiều năm nên chắc sẽ vất vưởng âm khí. Không nên cho trẻ nhỏ đi "
Chị Vĩ lưỡng lự:
" Nhưng..."
Đoạn thầy lấy ra một túi vải hình vuông được may bằng chỉ ngũ sắc, bên trong đựng hạt mùi, hồng hoàng và các loại quả khô rồi đeo lên trước ngực cho cậu bé:
" Bùa ngũ sắc sẽ giúp bé bình an. Chị không phải lo lắng "
Sau một lúc chị mới quyết định sẽ gửi bé Thượng cho bác Mai chăm, sau đó họ cùng đi đến ngôi nhà đó. Cũng bởi vì ngôi nhà gần đó nên họ đi độ mười phút là tới.
Trước mặt họ là một căn nhà được xây khá kiên cố, cây cối um tùm che lấp đi khoảng sân vô cùng rộng lớn và đồng thời cũng tăng thêm độ âm u cho ngôi nhà. Chị Vĩ lấy chìa khóa rồi mở cánh cống sắt đã hoen gỉ. Tiếng két vang lên khiến ai nấy đều rùng mình. Sau đó cả ba đều bước vào, mạng nhện đã giăng khắp mọi nơi, những khung gỗ cũng đã mục. Chị Vĩ lại mở tiếp cánh cửa gỗ để tiến vào bên trong, do ổ khóa đã gỉ nên chị phải loay hoay một lúc mới mở được. Hàng tấn bụi phả thẳng vào ba người họ, chị Vĩ ho sặc sụa lên. Thấy vậy anh Hạo vỗ lưng chị.
Họ tiếp tục tiến vào căn nhà, một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm lấy họ. Giữa gian nhà trống không, thỉnh thoảng có mấy con chuột chạy qua, chạy lại khiến chị Vĩ giật mình. Nhìn một lượt, thầy Thiên hỏi :
" Chỗ cô Hồng rời khỏi nhân thế là ở đâu vậy ?"
Chị Vĩ vội vã đưa thầy vào một căn phòng, đoạn chị sụt sùi:
" Đây thưa thầy. Chị em tôi phát hiện ra em ấy tắt thở ngay tại căn phòng này. Xin thầy hãy giúp cho em ấy "
Trong căn phòng này cũng trống không, ngoại trừ một sợi dây thừng được thắt hình bầu dục đang treo lủng lẳng giữa nhà. Mọi cảnh tượng hôm ấy lại ập đến trong đầu chị Vĩ khiến chị không khỏi kìm lòng. Anh Hạo cũng ở bên cạnh mà an ủi.
Thầy Thiên đang chăm chú quan sát bỗng nhiên có một bóng đen nhỏ nhắn nhảy vút qua cửa sổ khiến ai nấy đều giật mình. Thấy được điều gì đó, thầy Thiên vội chạy ngay ra ngoài. Hai người còn lại cũng chạy ra theo.
Ở sau nhà, còn có thêm một mảnh vườn um tùm cây cối, nhưng đều khô héo vì thiếu nước.
Ánh mắt của thầy Thiên đã va phải vào một cây ổi, cây này khác hẳn với mấy cây khác, hoa lá vẫn xanh mươn mướt như được ai đó chăm sóc hằng ngày. Thầy nhìn xuống phía dưới thì thấy một con mèo đen đang đứng gốc cây mà nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt sắc lạnh đến thấu xương, thi thoảng nó kêu vài tiếng làm cho anh Hạo và chị Vĩ phải nhăn nhó mặt mày. Thầy Thiên đi chầm chậm tới, thì con mèo chạy thoắt đi. Chị Vĩ nhìn theo dáng con mèo chạy đi mà thắc mắc với chồng:
" Lúc chúng ta vào đây có con mèo nào đâu "
" À thì chắc nó mới nhảy vào thôi "
Thầy Thiên nhẹ nhàng sờ dưới gốc cây đoạn đăm chiêu suy nghĩ.