"Lục Đạo bị suy yếu?" Mạnh Kỳ tay đặt trên chuôi đao, bị vây trong trạng thái như hữu lực như vô lực, như cố ý như vô tình, ngay cả ngữ khí cũng thế.
Hi đứng trong ánh sáng chói mắt, giọng mơ hồ như từ chân trời xa xôi vọng tới: "Nó mạnh hơn rất nhiều so với ngươi nghĩ, ngay cả ta cũng không nhìn không ra sâu cạn, nếu nó ở lúc toàn thịnh, nó cơ bản phải bày ra cái trò chơi này, điều này cho thấy nó đang bị suy yếu."
Có thể tùy tiện đưa người ta tới các vũ trụ, thế giới khác nhau, có thể nháy mắt trị liệu bất cứ loại vết thương gì, gần như là khởi tử hồi sinh, luyện chế thần binh chẳng khác gì lấy đồ trong túi, không thất bại bao giờ, có thể quán chú tất cả các loại võ công, có thể khống chế sự lưu động thời gian, thậm chí còn có khả năng chuyển nhân thành quả, như vậy mà Lục Đạo còn là suy yếu? Mạnh Kỳ thật không tưởng tượng nổi lúc nó toàn thịnh, nó sẽ khủng bố tới mức nào!
Nhưng cái này cũng giải thích được vì sao nó lại muốn trốn tránh Pháp Thân không vào luân hồi, vì sao lại phải nghiêm khắc yêu cầu luân hồi giả giữ bí mật.
"Nó cuối cùng là ai? Nhiệm vụ luân hồi cuối cùng là mục đích gì?" Mạnh Kỳ hỏi.
Hi đáp: "Không thể bàn về nó nhiều, tuy ta đã tìm Thái Dương thần châm để che chắn, cũng không thể che chắn cảm ứng của nó được lâu."
"Ngươi nghĩ tới vấn đề khác đi, nhưng cái chính là ngươi phải nói cho ta biết tung tích của Vô Cực ấn trước."
Lần trước tại Cửu Trọng Thiên chiến đấu với nhau, mình đã dùng Âm Dương ấn, y nghi ngờ mình có liên quan tới Nguyên Thủy Thiên Tôn là chuyện rất bình thường, muốn dùng nó để nhận ra Hư Không ấn cũng là điều dễ hiểu... Vô Cực ấn không ở trong tay mình, bây giờ Vô Sinh lão mẫu đã lại trở về, muốn tới gần hầu như không có khả năng, không bằng nói cho y biết, xúi hổ đánh sói, đục nước béo cò... Mạnh Kỳ nghĩ xong, nghiêm mặt nói: "Mỗ đúng là từ Phong Thần thế giới tiến vào Ngọc Hư cung, lấy được Phiên Thiên ấn, Mậu Kỷ ấn, Âm Dương ấn, Nguyên Tâm ấn và Đạo Nhất ấn, nhưng bốn ấn còn lại đã sớm bị người lấy đi, Hư Không ấn và Vô Cực ấn rơi vào tay Vô Sinh lão mẫu, thành cơ sở lập đạo của bà ta."
"Sau đó, trong Thần đô đại chiến, mỗ cơ duyên xảo hợp từ Phụng Điển thần sứ lấy được chân ý truyền thừa một lần của Hư Không ấn."
Lời nói này vừa thật vừa giả, phần chính là thật, mấy râu ria thêm thắt là giả, để tách bạch, ý bảo mình với Tiên Tích "Nguyên Thủy Thiên Tôn" không có quan hệ gì.
Hi gật đầu: "Giờ nhớ lại, Đại La yêu nữ đúng là dùng công pháp do Vô Cực ấn và Hư Không ấn diễn sinh ra."
"Ngươi có thể đặt một câu hỏi." Hi là loại người rất giữ lời hứa.
Một câu thôi? Ài, Mạnh Kỳ có rất nhiều thứ muốn hỏi, tỷ như mối quan hệ giữa Phong Thần, Tây Du và chủ thế giới.
Hắn trao đổi với Giang Chỉ Vi, quyết định sẽ hỏi thứ liên quan nhất tới mình.
Hắn lôi ra một tờ giấy vẽ một cái cây có ba nhánh là và hai cái quả màu xanh: "Cố yêu nữ ở trong mật đạo Tam Sinh điện lấy được cái quả này. Ngươi ẩn ở trong Quá Khứ điện, hẳn là biết tới nó chứ?"
Hi nhìn bức vẽ, nghĩ nghĩ, bật cười: "Xem ra Vô Sinh lão mẫu chuyển thế ra đường rẽ, Đại La yêu nữ đã có ý chí và ý tưởng riêng của mình rồi."
Chỉ từ một cái quả mà đoán ra được tình hình của Cố Tiểu Tang, quả nhiên là có liên quan tới chuyển thế hoặc đoạt xá... Mạnh Kỳ âm thầm suy nghĩ, không có nói xen vào, chờ đợi Hi trả lời.
Hi khẽ nói, như đang nhớ tới chuyện xưa: "Trước thời vạn cổ, ta theo Thiên Đế đi vào mật đạo của Kim Sinh điện, có nhìn thấy tiên thụ này, quả của nó chính là lấy Kim Sinh điện làm tên, gọi là 'Kim Sinh quả', nó không thua gì Bàn Đào tiên quả, nhưng mang tới một loại đạo khác hẳn."
Kim Sinh quả? Không phải Tam Sinh quả?
Hi tiếp tục nói: "Nếu ăn hết hai quả, sau đó vận chuyển đạo lực, sẽ phá được tất cả những dây dưa ràng buộc của quá khứ và tương lai, chỉ có kiếp này lớn nhất, duy ngã độc tôn, tất cả chuyển thế hay trở về đều tan thành mây khói."
"Đại La yêu nữ xem ra đã thoát khỏi Vô Sinh lão mẫu, trở thành chủ của bản thân mình, duy ngã duy 'Nhất'."
Tất cả các dây dưa ràng buộc của quá khứ và tương lai? Mạnh Kỳ hết hồn. Nếu ăn được cả hai quả, sẽ thoát khỏi đại năng sau lưng, trở thành bản thân mình thật sự!
Hèn gì Lưu La nói nếu tìm vật ấy, đại năng sau lưng sẽ không vui.
Nhưng lúc đó Cố Tiểu Tang lại chỉ ăn có một quả, ép hắn ăn một quả!
Mạnh Kỳ vận chuyển Nguyên Tâm ấn, giống như thuận miệng hỏi:
"Bắt buộc phải dùng cả hai quả mới được? Nếu chỉ ăn có một quả thì sao?"
"Có người cướp mất một quả, Đại La yêu nữ chỉ lấy được có một quả thôi à?"
Mạnh Kỳ hàm hồ nói: "Lúc ấy Tiên Giới vỡ tan, thế cục hỗn loạn, ta thấy Cố yêu nữ chỉ lấy được có một quả, quả còn lại không biết là rơi vào tay Ma Sư, Phong Vương hay là Độ Thế Pháp Vương nữa."
"Nếu chỉ ăn có một quả, vậy chỉ có thể cường hóa ta của kiếp này, chống lại sự chuyển thế hay ý niệm trở về, nhưng không hẳn là thắng nổi. Muốn thành công thoát khỏi, phải phối hợp với những pháp môn khác, ví dụ như loại làm kết thúc ràng buộc, hay loại làm ngăn cản mối liên hệ của đại năng, vân vân... Mặt khác, do đồng căn mà sinh, giữa hai quả Kim Sinh sẽ xuất hiện một loại liên hệ đặc thù giữa nguyên thần của hai người ăn quả, có khả năng dùng nó để đánh thức hoặc áp chế lẫn nhau, đương nhiên, sự bất quá tam." Hi không hổ là bậc đại năng nổi danh của thiên đình thượng cổ, nói rất chi tiết cặn kẽ.
Mạnh Kỳ kinh hãi, vì sao Cố Tiểu Tang lại cho hắn một quả?
Cô nàng tốt bụng tới thế à?
"Cuối cùng cô ta muốn làm cái gì?" Mạnh Kỳ thầm nghĩ, tràn đầy nghi hoặc, có chút thẹn quá thành giận.
Hi lui về phía sau một bước: "Sau này gặp lại."
Quang người y toàn là ánh sáng, như một mặt trời màu xanh tím, bên trong có quang hoa năm màu, ngưng tụ thành một con Phượng Hoàng, ánh sáng trắng xóa xung quanh tràn vào trong đó, sau đó đất trời trở lại như cũ, trời xanh mây trắng, khí thanh quang tĩnh.
Hi biến mất, Nguyễn Ngọc Thư, Triệu Hằng và tỷ muội Tần thị lại nhìn thấy mọi vật.
Mạnh Kỳ hỏi hai tỷ muội Tần thị: "Trước đấy khe hở Trường Ninh cũng là như vậy à?"
Tần Sương Liên mê hoặc lắc đầu: "Rất nhiều Tông Sư đã tìm tòi nghiên cứu nơi này, lưu lại ghi chép, đều nói đáy sông có khe hở Cửu U, nhưng chưa bao giờ nói là có núi cao tối đen."
Một vật bắt mắt như vầy không có khả năng bị người ta bỏ quên.
Khẽ hít một hơi, Mạnh Kỳ áp chế tâm trạng sôi trào, quyết định tạm thời không nghĩ tới chuyện "Kim Sinh quả" nữa!
Tần Sương Hoa nhìn ngọn núi chăm chú, thấy nó đứng sừng sững ngay bên trên khe hở Cửu U, chắn nó kín mít: "Hèn gì ở gần Trường Nhạc không có ma triều, thì ra là bị cái ngọn núi này bít kín lối ra, tiền bối, một khi đã như vậy, chúng ta đi phong ấn những khe hở khác đi?"
Mấy người Mạnh Kỳ nhìn kĩ, quả nhiên ở phần đáy sơn phong có một cái khe gấp khúc, nhưng ngọn núi đã đè xuống, bít chặt cái khe kia!
"Không được." Mạnh Kỳ từ chối, chỉ khe hở nói, "Ngọn núi này chỉ vừa vặn cái khe lớn, tới khi nó hoàn toàn chìm vào Cửu U, khe hở sẽ bị mở rộng ra tới một kích thước kinh người, tới lúc đó, e là thứ đi ra sẽ chính là tà thần diệt thế."
Tà Thần và tà ma cấp Pháp Thân!
"Vậy phải làm sao?" Tỷ muội Tần thị sắc mặt trắng bệch vì sợ.
Nhìn nhìn ngọn núi, nghĩ mình chẳng thể nào đủ sức làm gì được nó, Mạnh Kỳ trầm giọng nói: "Chỉ có thể đi vào trong đó xem."
Giang Chỉ Vi biết không phải truyền thuyết không thể vào được ngọn núi thật sự, mỉm cười, truyền âm: "Ta có mảnh vỡ Hạo Thiên kính, bản chất của nó cao hơn truyền thuyết, nói không chừng có thể nhờ nó để tới ngọn núi thật sự."
Đúng vậy, Hạo Thiên kính! Mạnh Kỳ nhíu mày: "Vạn sự cẩn thận, nếu có ái gì không đúng, lập tức trở về."
Lần đó gặp phải truyền nhân Ma Hoàng trảo, lại còn bí cảnh đại ma, không chừng có nguy hiểm gì đó mà họ không thể nào đỡ nổi!
Mạnh Kỳ nói với tỷ muội Tần thị: "Bên trong đó là ma vực, rất là nguy hiểm, các ngươi ở bên ngoài chờ."
Hai tỷ muội gật đầu: "Các tiền bối cũng cẩn thận."
Mạnh Kỳ nói với mấy người Giang Chỉ Vi: "Để đảm bảo chúng ta vào đó không bị tán ra, mọi người cam chịu chút nhé."
Vừa dứt lời, hắn vung tay áo, Tụ Lý Càn Khôn!