"Tháng bảy năm thứ chín, đương kim thiên tử lấy được một món đồ gì đó khác thường phải không?"
Tí ta tí tách, hạt mưa tung bay, tường, đất đều như được lau rửa, hơi nước chui vào mũi các đạo sĩ và hiệp khách, câu hỏi kia cũng vang vọng rõ ràng vào tai từng người.
Họ nhìn nhau, ai nấy đều mờ mịt. Hôm nay là ngày ba tháng mười hai năm Thái Khang thứ mười bốn, ai mà nhớ nổi tháng bảy năm năm trước đương kim thiên tử có được cái đồ gì! Năm đó có chuyện lớn gì xảy ra đâu!!
Mạnh Kỳ dùng câu hỏi khác thường này, và bối phận của Vân Tập đạo nhân, nhẹ nhàng lặng lẽ chiếm lấy quyền chủ đạo của nơi này. Hắn hơi cau mày, điểm quan trọng khi biến số sinh ra này sao lại bị im lặng mất đi trong lịch sử?
Hắn đang định hỏi tiếp, thì nghe thấy từ trong tường vọng ra một giọng nói ấm áp mà uy nghiêm: "Chân nhân không hổ Đạo môn tiên hiền, lại có thể từ trong thế cục hỗn loạn nhận ra thời điểm tháng chín năm Thái Khang thứ bảy."
Mạnh Kỳ nhìn qua, thấy một nam tử để râu quai nón long hành hổ bộ đi ra: "Từ sau khi phụ hoàng và Thái Sư bạo khởi, trong đại điển tế trời kích sát Hứa thiên sư, Cô vẫn không ngừng suy tư một việc, vì sao hai người họ, một người mới tam kiếp, một người tứ kiếp lại đột ngột mạnh tới nhanh như vậy, vượt qua nhiều tầng quan ải, trở thành lục kiếp và thất kiếp, khiến người mạnh nhất đương thời là Hứa thiên sư phải chết thảm ngay tại chỗ."
"Qua nhiều năm điều tra, kết hợp với hành động phụ hoàng diệt đạo hưng phật, cuối cùng Cô cũng tìm ra được, nửa năm đầu năm Thái Khang thứ bảy, phụ hoàng và Thái Sư vẫn chỉ có thực lực tam kiếp và tứ kiếp mà thôi, nhưng tới tháng chín năm đó, có một tăng nhân vô danh bí mật tới yết kiến phụ hoàng. Đến tháng mười hai, có một phi tử để lộ tin rằng phụ hoàng lúc đó đã đạt tới tiêu chuẩn tứ kiếp."
Theo Mạnh Kỳ biết, cách thức tu luyện của vũ trụ này là rèn luyện hồn phách, mài đánh nhục thân, tới một trình độ nhất định sẽ gặp phải lôi kiếp. Sau mỗi một lần lôi kiếp, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, nhất là thất kiếp chính là quan ải, vượt qua nó sẽ dẫn tới lột xác về mặt bản chất, nên người nơi này đều dùng số lượng lôi kiếp để miêu tả cảnh giới.
Lúc trước Đạo môn Hứa thiên sư chính là dùng thực lực thất kiếp trấn áp Đạo môn khí vận, uy hiếp yêu tà thiên hạ, là đệ nhất cao thủ hàng thật giá thật. Sau khi ông chết, Đạo môn lập tức suy sụp, bị chèn ép, ngay cả Lý Trọng Khang là chân nhân tam kiếp cũng suýt nữa là trở thành một trong tứ đại thiên sư của đương triều, ngày càng chuyển sang cục diện diệt đạo hưng phật.
"Cửu vương gia tìm ra được điều này, thật là không dễ." Mạnh Kỳ gật đầu.
Một tăng nhân vô danh... ý chí hiển hóa của vị nào vậy...
Cửu vương đứng cách Mạnh Kỳ một trượng, thành khẩn hỏi: "Chân nhân chắc chắn phụ hoàng đã lấy được một vật phi thường từ tay tăng nhân vô danh đó?"
Mạnh Kỳ râu tóc ướt sũng, chắp tay sau lưng cười: "Tuy lão đạo đạo hạnh nông cạn, nhưng tính ra điểm đó không sai. Ta có thể khẳng định chuyện đương kim thiên tử và Thái Sư thực lực đột nhiên tăng mạnh, liên tục độ lôi kiếp mà các vị đạo hữu lại không hề biết chính là nhờ vào vật ấy, chỉ là không tính ra được nó là cái gì mà thôi."
"Cô sẽ đi tra xét." Cửu vương trầm tư gật đầu.
Một bảo vật có thể giúp người đột nhiên tăng mạnh và vượt qua Lôi Kiếp?
Đám Lý Trọng Khang nghe hai người nói chuyện mà lùng bùng cả lỗ tai, không kềm được sợ hãi.
Thì ra nguồn gốc của mọi việc là từ hồi năm Thái Khang thứ bảy!
Bởi vì bước chân Mạnh Kỳ phù phiếm, không hề có võ công và pháp lực, khiến họ không kềm được nghi ngờ, song tới lúc này đã chuyển thành có lẽ không phải đối phương thực lực kém, mà là rất cao thâm, thế cho nên phản phác quy chân, mấy người mình không nhìn ra được!
Nghe nói Vân Tập chân nhân vào núi ly thế, chính là để vượt qua Lôi Kiếp lần thứ bảy, cầu tìm một đường sinh cơ...
"Làm phiền Cửu vương gia." Mạnh Kỳ chắp tay, sắc mặt nghiêm chỉnh nói, "Trong vòng nửa canh giờ nên trở lại cung thành, để khỏi bị hoài nghi."
Cửu vương đang định nói thì lỗ tai giật giật, y khẽ biến sắc, nói: "Đa tạ chân nhân nhắc nhở."
Nói xong, y dẫn đám tùy tùng rời đi ngay.
Mạnh Kỳ quay qua nhìn đám Lý Trọng Khang, như cười như không nói: "Chư vị đạo hữu đêm nay nhớ phải quay về chỗ mình ở, nếu có việc phải đi ra ngoài, hay có ai kêu đi đâu, thì cũng phải cố gắng về sau giờ Dậu, còn nữa, sau khi trời tối thì không được tới gần Nam Thành."
Nói xong, hắn cất bước đi vào phòng trong, để lại một câu:
"Lão đạo đêm nay tá túc ở đây."
Đám người ở đây đều là trụ cột của Đạo môn, đều từ ít nhất một lần lôi kiếp trở lên, thực lực mạnh mẽ, thế mà hôm nay lại bị người ta ngó lơ, còn bị phán dự ngôn, khiến ai nấy vừa sợ vừa giận vừa hồ nghi.
Két, cửa sương phòng khép lại, nến thắp lên, chiếu bóng Mạnh Kỳ bên trong.
Tất Trọng Đức – người nhận ra thân phận Vân Tập đạo nhân đầu tiên – khẽ vuốt chòm râu, bước lên một bước hỏi: "Vân Tập tiền bối, lời vừa rồi là có ý gì?"
"Hôm nay đã muộn, sáng mai lại hỏi." Giọng nói già nua lạnh nhạt vọng ra, không có biến hóa cảm xúc gì, nhưng mọi người đều cảm nhận được sự kiên quyết trong đó.
Giả thần giả quỷ, đại ngôn hù người... Lý Trọng Khang không nhịn được thầm mắng, dùng linh thức hỏi mọi người:
"Vân Tập hình như bị đi ra đường rẽ, không có khí tức lôi kiếp, võ đạo luyện thể cũng không còn, chắc là những lời của lão không có đúng đâu."
"Mặc kệ, thà tin còn hơn không tin." "Ngươi nghĩ Cửu vương gia có tin Vân Tập tiền bối hay không?" Câu trả lời khác nhau, nhưng đều cẩn trọng như nhau. Lý Trọng Khang nghĩ nghĩ, quyết định thôi thà là tin đi cũng không sao.
Vì thế mọi người chia tay, chạy về nhà, mang theo vật quan trọng, trốn vào nơi mà tự mình coi là an toàn nhất.
Lý Trọng Khang chui vào một nhã gian thanh lâu, thay đồ của dân thường, giữa đám đệ tử và thủ hạ bảo vệ xung quanh, đi ngắm cảnh đêm kinh thành.
Giờ Dậu vừa qua khỏi, chỗ của Tàng Thiên quan đột nhiên bùng ra ánh lửa, tiếng đánh hô giết vang ra, các đạo quan ở khắp thành nam bất kể bí ẩn hay không bí ẩn đều bốc cháy, khói đen cuồn cuộn, ầm ĩ tận trời, rõ ràng là đang có đánh nhau kịch liệt.
"Có thể cùng lúc ra tay ở nhiều chỗ, rõ là có chuẩn bị đã lâu, nếu sau trời tối mà còn ở Nam Thành, nhất định sẽ bị để ý..." Lý Trọng Khang lẩm bẩm, trán vã mồ hôi lạnh, Vân Tập chân nhân nhìn như tay trói gà không chặt kia lại thật tính ra được việc này, trong khi mình đã vượt qua ba lần Lôi Kiếp, tu luyện "Thiên Xu cửu biến đại pháp" mà lại không thôi diễn ra được là có nguy hiểm.
"Chẳng lẽ lão thật sự là phản phác quy chân, còn đáng sợ hơn cả Hứa thiên sư?" Lý Trọng Khang bắt đầu thấy sợ.
Thuộc hạ Vệ Kỵ của y nghe vậy, nói: "Chân nhân chớ lo quá, việc này không hẳn là Vân Tập dự đoán chuẩn xác, có lẽ lão đã có gian tế ở cạnh đương kim thiên tử hoặc đại sư nên mới biết trước tin này, dùng nó để hù dọa các chân nhân, giành quyền chủ đạo Đạo môn."
"Ừ, có lý." Lý Trọng Khang gật đầu, "Ta là chân nhân tam kiếp, đại pháp có thành, mặc dù có những lúc không nhìn ra được cao nhân, nhưng không thể nào một kẻ không có khí tức lôi kiếp, không có võ công mà ta cũng không nhận ra được, hừ, Vệ Kỵ, ngươi theo ta đi xem trộm Vân Tập một phen, xem hắn đang giở trò quỷ gì."
Y vung tay áo, làn gió nổi lên, vòng quanh bản thân và Vệ Kỵ, hai người biến mất.
Hai người tới nơi, thấy đèn trong sương phòng chưa tắt, thấy bóng Mạnh Kỳ cầm một quyển sáng mỏng, đang đọc.
"Chân nhân, người xem, Vân Tập cũng phải ghi chú lại những chuyện quan trọng vào trong sách kìa, lão già quá rồi, lại chẳng còn thần thông võ đạo, hở ra là quên ngay, nên phải ghi chép lại, sau đó lôi ra đọc." Vệ Kỵ vui vẻ phỏng đoán.
Lý Trọng Khang khẽ hít vào một hơi: "Vệ Kỵ, ta gia trì đạo pháp cho ngươi, ngươi tìm cách trộm quyển sách kia về cho ta."
Thứ Vệ Kỵ giỏi nhất chính là ăn trộm.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Vệ Kỵ lặng lẽ trượt người xuống dọc theo tường, được đạo pháp của Lý Trọng Khang phủ lên, không còn khí tức.
Hai người rất kiên nhẫn, đợi chừng một canh giờ, tới khi Mạnh Kỳ bỏ sách xuống, thổi tắt đèn, quay lên giường đả tọa.
Một ngọn gió thổi qua, thổi cửa sổ khẽ hé ra, Vệ Kỵ đẩy cánh cửa, cánh tay khẽ vẫy, quyển sách cứ thế bay ra ngoài.
Lùi lại, Vệ Kỵ tới chỗ Lý Trọng Khang, cung kính đưa sách qua:
"Chân nhân pháp nhãn tinh tường, Vân Tập kia già tới mức mắt cũng kém rồi, ngay cả sách bị lấy đi cũng không biết!"
Lý Trọng Khang cười, gật đầu khen ngợi, cầm sách đưa lên mặt, thấy trang bìa viết bốn chữ to:
"Lý Trọng Khang truyện!"
Ớ... Lý Trọng Khang kinh hãi, lập tức lật ra.
"Lý Trọng Khang, người huyện Úy ở kinh sư, sinh năm giáp, tháng bính dần, ngày mậu thìn, giờ nhâm..."
Mày Lý Trọng Khang nhảy dựng, đây đúng là ngày sinh tháng đẻ thật sự của y. Y vốn dĩ sinh ra sớm hơn ngày thông báo ra ngoài, ban đầu chính y cũng không biết việc ấy, mãi tới khi tu luyện đại pháp có thành, hồi chiếu bản thân, mới biết được, song vẫn luôn giữ kín không nói với ai, để khỏi bị người ta nguyền rủa, không ngờ lại được viết vô cùng rành rọt trong sách này.
Đọc tiếp, thấy bên dưới có cả phần giải thích lý do vì sao ngày sinh của y lại bị khác như vậy. Tiếp tục lật nhanh, Lý Trọng Khang như sống lại cuộc đời một lần nữa, rất nhiều chuyện xưa y đã quên mất giờ lại hiện ra, có mấy việc mơ hồ ngay cả y cũng không hiểu rõ cũng đều được giải thích rõ ràng.
Lại được giải thích rất chi tiết!
Hai tay y run rẩy, mồ hôi rơi xuống như mưa.