Táng Thần sa mạc ở giữa Hãn Hải hoang mạc và Tây Cực hoang mạc, càng đi về hướng tây thì càng hoang vắng, đến Uyên Hải thì không còn đường đi nữa.
Nơi này là một trong những nơi bị ảnh hưởng dư ba mạnh nhất của trận chiến Thượng Cổ Thiên Đình rơi xuống, không biết đã có bao nhiêu thần linh từ Cửu Trọng Thiên tinh vẫn ở đây, mai táng sâu trong lòng đất, phá hủy hoàn toàn sự phì nhiêu màu mỡ, biến nơi này trở thành tử địa, từ thời vạn cổ đến nay mới lại dần có sinh cơ tái hiện, hình thành được ít ốc đảo.
Ở nơi này ẩn đâu đó là động thiên đã vỡ tan của các thần linh, một phần nhỏ bị lộ ra ngoài tạo ra các di tích, bí địa, khiến địa thế của Táng Thần sa mạc trở nên vô cùng phức tạp, những thần linh ấy đều là chấp niệm mãi mãi không tan, hóa thành ác quỷ hoặc thứ gì đó tương tự, không ngừng sinh lại diệt, diệt rồi lại sinh, vạn cổ không tiêu, dù ánh nắng có chói chang chiếu xuống thì cũng vẫn nghe được tiếng quỷ khóc thê lương.
Cũng chính vì vậy, Táng Thần sa mạc đối với Ngoại Cảnh cường giả thì khá là nguy hiểm, không có được thực lực nhất định thì tốt nhất là chỉ nên đi theo tuyến đường dọc theo các ốc đảo để đi qua nó mà thôi.
Trong một ốc đảo nào đó, hơi nước đậm đà, ướt át, sừng sững những kiến trúc cao như cự tháp, mang phong cách Mặc gia rất rõ ràng, cùng với người bản địa và lữ khách đi ngang qua sa mạc không ngừng lui tới tạo thành một khu vực phồn hoa không kém gì Trung Nguyên phúc địa.
Điền Vạn Triết cắn một miếng cỏ bản địa chứa đầy nước ngọt, thừa dịp ngày nghỉ, lắc lư đi ra đường, con mắt nóng rực ngắm nghía đám phụ nữ Tây Vực có vẻ ngoài bốc lửa ở xung quanh.
Hắn vốn là người Hoàn Châu, ở một vùng khỉ ho cò gáy, lại bị tông tộc thế gia bóc lột, thường thường chỉ vừa đủ no bụng, sau này được Vạn Giới Thông Thức phù mở rộng tầm mắt cho miễn phí, học Tinh Hỏa đại pháp, cuộc sống mới dần được cải thiện, tầm mắt cũng dần được mở rộng thêm ra, không muốn chôn cả đời ở cái nơi xa xôi hẻo lánh kia nữa, nên mới hưởng ứng lời kêu gọi của Nhân Hoàng, theo Mặc cung và triều đình tạo thành đội ngũ di dân đến Tây Vực, muốn biến sa mạc thành ốc đảo, mở ra một vùng phồn hoa.
Mặc cung và Vạn Tượng tông, Đại Chu triều đình hợp tác với nhau, hai năm nay cuối cùng cũng đã tìm ra được cách hiệu quả hóa sa mạc thành đất sống, khiến diện tích ốc đảo nơi này nhanh chóng mở rộng, cả vạn người đồng lòng góp sức đã biến nơi này thành một trong những khu vực phồn hoa nhất Trung Nguyên.
"Di, Vạn Giới Thông Thức phù lại đang có hoạt động miễn phí?" Điền Vạn Triết bây giờ đã trở thành người có ít tiền, có địa vị nhất định, nhưng vẫn giữ lại thói quen hồi còn niên thiếu là thích lang thang qua những phố xá sầm uất, dù chỉ để nhìn vì không đủ tiền mua những thứ mình thích. Đi được một hồi, trước mắt hắn bỗng sáng lên, nhìn thấy một tấm biểu ngữ đỏ rực to tướng, hình như là cái gì đó có liên quan tới Vạn Giới Thông Thức phù.
Hắn vội nhìn kĩ:
"Vạn Giới Thông Thức phù kiểu mới vượt thời đại, có thể buộc định hồn phách, không còn sợ bị mất hay bị trộm, hôm nay được miễn phí lấy cũ đổi mới, còn chờ cái gì nữa!"
"Woa, hay quá..." Điền Vạn Triết nghĩ, định xông vào đổi ngay cho mình với lão gia tử một cái, kí ức bị mất Vạn Giới Thông Thức phù dẫn tới tổn thất biết bao nhiêu vẫn còn rất mới mẻ trong đầu hắn.
Đương nhiên, với kiến thức hiện giờ của hắn, cũng đoán ra được hoạt động này sẽ không được thuận lợi đâu. Phàm là những người có thực lực và địa vị nhất định, con đường võ đạo sáng sủa thì đâu có ai muốn cột hồn phách của mình vào với Vạn Giới Thông Thức phù, thế chả phải đưa tính mạng của mình vào tay Ngọc Hư cung cho họ quyết định hay sao!
Điền Vạn Triết lắc đầu, quay người về nhà, định lấy luôn tấm Vạn Giới Thông Thức phù của lão gia tử rồi quay lại đây, còn những chuyện khác, vốn không liên quan đến mình, mà hắn cũng chẳng làm được gì.
Lúc trước khi vừa mới tới Tây Vực là hắn đi cùng với ba mẹ. Hôm nay mẫu thân hắn đã mất, phụ thân tuổi cũng đã cao, cộng với hồi xưa làm lụng vất vả khiến thân thể đã cạn kiệt, lâu lắm rồi không còn đi ra ngoài mà chỉ nhàn tản ở nhà, có người hầu hạ, lạc thú lớn nhất của ông chính là Vạn Giới Thông Thức phù.
Nhanh chóng đổi xong, Điền Vạn Triết cũng quên luôn việc này, quay về việc chính là hỗ trợ Mặc cung, Vạn Tượng tông đi sâu thêm vào Táng Thần sa mạc tiếp tục công trình cải thiện địa thế, mở rộng ốc đảo.
Nhoáng lên một cái mấy tháng qua đi, phụ thân Điền Vạn Triết cũng tới lúc dầu hết đèn tắt, không chống đỡ được nữa, buông tay ra đi.
Làm lễ tang xong, trong linh đường chỉ còn có một mình Điền Vạn Triết.
Hắn quỳ trước linh vị, hai mắt đỏ bừng, cầm tấm Vạn Giới Thông Thức phù phụ thân thường dùng, ra vẻ bình thường hài hước nói:
"Cha, sinh tử có mệnh, thọ nguyên tại thiên, ít nhiều gì người cũng đã hưởng được gần mười năm vinh hoa phú quý, không cần phải khổ sở nữa..."
Nói đến hai chữ "Khổ sở", giọng hắn run run: "Nhớ ngày đó chúng ta vừa đến Tây Vực, ngay cả chỗ ngủ cũng không có, phải cắm lều ngủ hang đất, con ỷ mình có võ công, tuổi trẻ mạnh khỏe quyết định gác đêm để tránh dã thú, không ngờ cuối cùng lại ngủ quên mất, tới khi tỉnh lại mới biết thì ra phụ thân và mẫu thân đã thay phiên nhau trực đêm, xua muỗi cho con..."
Nói lảm nhảm một hồi lâu, tiếng khóc của hắn cũng dần to lên, hắn hít sâu một hơi: "Cha, người hãy yên tâm, tiền giấy nến sáp rất đủ, người tới âm tào địa phủ cứ tiếp tục thoải mái hưởng thụ đi nhé, nếu gặp được mẫu thân, nhớ báo mộng cho hài nhi biết."
"Ừm, con biết người thích đi dạo thế giới Vạn Giới Thông Thức, thích đọc cố sự, thích xem những tiết mục quay trực tiếp, nên đã nhờ đạo trưởng có pháp lực cao chế cho cha ít chế bản, tí nữa đốt cho cha nhé, có chút ít cũng còn hơn không ha, dù chỉ có bề ngoài thôi xem đỡ cũng được..."
"Vạn Giới Thông Thức phù của cha con giữ lại, sau này con có con, sẽ truyền lại cho nó. He he, cha à, thực ra bây giờ con cũng sướng rồi, ít nhất không còn bị cha mẹ hỏi bắt thành thân nữa, thế giới này rộng lắm, con vẫn còn chưa xem đủ đâu..."
Câu nói nghe thì khôi hài nhưng thật sự lại mang theo ý vị bi thương. Điền Vạn Triết biết người chết như đèn tắt, những lời nói vừa rồi chỉ là để xả hết cảm xúc của mình ra mà thôi, chứ chẳng liên quan gì tới phụ thân.
Hắn để Vạn Giới Thông Thức phù của phụ thân sang bên, định móc mớ ấn bản kia ra đốt cho cha.
Đúng lúc này, hai căn nến trắng bỗng rung chuyển kịch liệt, trong linh đường nổi lên một cơn gió mạnh lạnh toát.
Điền Vạn Triết dở khóc dở cười nói: "Thật là đúng lúc, suýt nữa làm con sợ muốn chết."
Hắn vừa dứt lời, Vạn Giới Thông Thức phù ở dưới đất rung lên ong ong, tỏa ra quang mang nhàn nhạt.
"Ai tìm lão gia tử vậy cà? Không biết phụ thân đã qua đời rồi sao?" Điền Vạn Triết khom người cầm thông thức phù lên, không thấy có tên ai hiện ra cả, thì cau mày khó hiểu "Alo, là ai thế?"
"Vạn Triết, là phụ thân con đây!" Một giọng nói mơ hồ vọng ra.
"Cha?" Điền Vạn Triết vừa bực mình vừa buồn cười, tên chết tiệt nào lại dám đùa kiểu khốn kiếp này vậy?
Tuy giọng nói bắt chước rất giống giọng của lão gia tử nhà hắn, nhưng cái linh đường đang ở trước mắt hắn này đâu phải chỉ để bài trí cho vui.
Nhất định phải tìm ra là ai, dạy cho y một bài học không bao giờ quên!
"Ta đang ở âm tào địa phủ, ở đây đáng sợ lắm, chỗ nào cũng có tiếng kêu rên thảm thiết..." Nói tới đây, đối diện hơi ngừng lại, hạ giọng, "Con nghi ta giả hả?"
Không ai hiểu rõ con hơn cha.
Không phải là nghi, mà là khẳng định! Điền Vạn Triết yên lặng trả lời.
Hắn còn chưa mở miệng, đối diện đã tiếp tục nói: "Con ba tuổi còn tè ra quần, bảy tuổi rơi xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối, may mà ta phát hiện sớm, cứu được kịp thời, vì sợ mẹ ngươi quở trách nên không dám nói cho mẹ con hay, con không muốn thành hôn là vì đã có người mình thích, nhưng mà người ta không có thích con..."
Từng chuyện được moi ra, Điền Vạn Triết nghe mà cả người lạnh toát, ngọn nến trước mặt lay động không ngừng, chiếu gương mặt hắn xanh lè.
Thật sự là cha gọi từ âm tào địa phủ tới nói chuyện với hắn?
Không phải người chết như đèn tắt, chỉ có chấp niệm sót lại, hóa thành ác quỷ sao?
Sao mình lại có thể nói chuyện với người đã chết?
Điền Vạn Triết trán ướt mồ hôi, cả người căng thẳng, sởn cả tóc gáy, khàn giọng hỏi: "Cha, sao... sao cha có thể liên hệ với con... à không... với dương gian?"
"Trước đó ta vẫn chưa biết, mãi tới lúc bị cảnh tượng đáng sợ xung quanh làm ta sợ quá tỉnh lại, sau đó liền cảm thấy mình với Vạn Giới Thông Thức phù có một mối liên hệ kì lạ, có thể liên thông, liệu có phải là cái mà hồi trước con bảo là hồn phách buộc định gì đó không?" Lão gia tử hỏi.
"Đúng rồi! Hồn phách buộc định có thể vẫn buộc định cho đến sau khi chết, buộc định đến cả âm tào địa phủ..." Điền Vạn Triết bật thốt.
Ô, cái công năng này cũng quá trâu bò đi!
Lão gia tử nuốt nước miếng: "Vạn Triết, cha không sợ chết, dù sao cũng đã sống đủ lâu rồi, nhưng mà cái nơi âm tào địa phủ này rất, rất đáng sợ, con có thể nghĩ cách nào không. Đó, con nghe không, cái tiếng hét thảm thiết đó chính là một quỷ hồn bị để vào trong nồi dầu tạc đó, bên cạnh còn có một cây thiết thụ có thể cưa đứt người chúng ta luôn, còn có... mà thôi, ta không nói nổi nữa, chết cũng đã chết, nhưng còn phải chịu tra tấn như thế này thì ghê quá. Hơn nữa ta còn nghe quỷ sai chung quanh nói chúng ta còn sẽ bị đầu nhập vào Luân Hồi, nói không chừng sẽ biến thành súc sinh, hoặc là trở thành ngạ quỷ vĩnh viễn ăn không đủ no nữa..."
Điền Vạn Triết cố gồng cả người lên mà đáp: "Cha, cha đừng sợ, cha vừa mới chết, nhất thời hẳn sẽ chưa tới phiên cha đâu, để con nghĩ cách xem xem có thể mời cao tăng đạo sĩ siêu độ đưa người ra khỏi đó không, à, còn cả mẫu thân nữa."
"Ừ, ừ, hay lắm, ta chỉ muốn nhắc cho con biết dự tính ba tháng sau là sẽ tới phiên ta đó." Lão gia tử dừng một chút, nói tiếp, "Công năng của Vạn Giới Thông Thức phù ở trong âm tào địa phủ bị giới hạn rất nhiều, hơn nữa xung quanh đều có quỷ sai, ta sợ thường xuyên sử dụng sẽ bị phát hiện, con nhớ kỹ mỗi ngày nhớ đốt cái mới cho ta, tiết mục ấn bản gì đó, để sau này ra khỏi Địa Phủ ta sẽ từ từ xem..."
Điền Vạn Triết miệng há hốc, mắt đờ cả ra, nghe mà sửng sốt, lần đầu tiên nghe nói người chết còn có yêu cầu như thế!
Đây rốt cuộc là cái thế đạo kiểu gì thế!
"Đúng rồi, Vạn Triết, con cũng không còn nhỏ nữa, không thể chỉ theo đuổi người mình thích, còn phải nối dõi tông đường, sau này con chết mới có người đốt tiết mục ấn bản giải trí cho con..." Lão gia tử lại bồi thêm.
Điền Vạn Triết càng thêm ngây dại, má ơi, chết rồi mà vẫn còn nhớ chuyện bức hôn!
Trò chuyện bị ngắt, âm phong cũng tan, nến trắng nhẹ nhàng đung đưa, bốn phía chìm vào trong im lặng.
Nhưng hơi nóng Vạn Giới Thông Thức phù trong tay Điền Vạn Triết tỏa ra nhắc cho hắn biết những chuyện vừa xảy ra đều là chuyện thật!