Trong Ngọc Hư cung, hoa sen ngậm nụ, Mạnh Kỳ tĩnh tọa hồi lâu, thân ảnh đột nhiên tiêu tán, không ngờ đã phá vỡ bình chướng, hàng lâm tới thế giới Phong Thần, đến vương cung Tề quốc.
Vừa tới gần cửa, giọng nói quen thuộc của Tề Hoàn công đã vọng tới: "Hơn hai năm không thấy, ngươi không ngờ đã bước vào cảnh giới Địa Tiên, cho dù là Thượng Cổ tiên nhân, đi so tiến cảnh với ngươi e là cũng không bằng."
Cấm pháp được gỡ bỏ, Mạnh Kỳ nhàn nhã cất bước, đi đến tĩnh thất, nhìn thấy Tiểu Bạch sư thúc, cười ha hả: "Sư thúc không phải cũng đã bù lại căn cơ, hoàn thiện Ngọc Thanh Nguyên Thủy thân, đột phá hạn chế đất trời, thành tựu Địa Tiên chi cảnh sao?"
"Thằng nhóc này, đâu phải mi không biết lão đạo vì đột phá, đã tiêu tốn bao nhiêu năm thời gian đâu." Tề Hoàn công vừa cười mắng, vừa cảm khái.
Vì ông không có phần tổng cương pháp thân của [Nguyên Thủy Kim Chương] và cửu ấn đối ứng, lại là người lớn tuổi nhất trong lục bá, nên sau khi đạt tới pháp thân, tốc độ tu luyện chậm hơn năm người còn lại rất nhiều, thọ nguyên đã sắp kết thúc, mà Địa Tiên còn xa vời vợi, đang lúc lo âu, thì gặp được Mạnh Kỳ, thời vận thay đổi, không chỉ thọ nguyên tăng lên, mà còn có được phần tổng cương, tu luyện Khai Thiên ấn, Tứ Tượng ấn và Nguyên Tâm ấn, công pháp không thua gì mấy người trong mười hai vị tiên Côn Luân.
Ông vẫn luôn cảm kích chuyện này, cũng đã nhận ra hạn chế của thế giới phong thần đã yếu đi.
"Trước khổ sau ngọt cũng là chuyện tốt." Mạnh Kỳ cười tủm tỉm nói, như là về tới nhà mình, ngồi phệt xuống.
Tề Hoàn công hắc một tiếng: "Lão đạo trước đây không có khổ, đã từng làm quốc quân, xưng bá thiên hạ, hưởng thụ mỹ sắc, sướng hơn ngươi nhiều, chỉ là bây giờ không còn coi trọng mấy thứ đó nữa, tu thân dưỡng tính, làm một đạo sĩ mà thôi."
Đáng tiếc Ngọc Thanh Nguyên Thủy thân có điểm khác biệt, không có Nguyên Thủy chân thân Hỗn Độn ban sơ chi ý, không thể tu thành Vô Cực ấn, trừ phi tự tán Pháp Thân, tu lại từ đầu.
Ta sướng hơn ngươi nhiều, sướng hơn nhiều... mỗi câu của Tề Hoàn công như một con dao đâm vào lòng Mạnh Kỳ, hắn cười gượng: "Sư điệt ta đâu có cái máu me ấy, phù vân thế gian làm sao có thể làm nhiễu loạn bản tâm?"
Nói xong, hắn vội vàng đổi đề tài. Khánh vân bay ra, Hỗn Độn bao phủ cả tĩnh thất: "Sư thúc, lần này tới đây, sư điệt có một chuyện muốn nhờ."
Hắn lập bình chướng ngăn cách ngoại giới, Tề Hoàn công hiểu ngay việc này không nhỏ, nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì?"
"Muốn nhờ sư thúc mang theo Đả Thần tiên tương trợ." Mạnh Kỳ nói mục đích trước, sau mới giải thích kĩ lưỡng. "Thế giới Phong Thần là năm đó do tổ sư lấy lực đại thần thông mở ra dòng sông thời gian, cắt ra một phần từ trong dòng sông lịch sử của Chân Thật giới, cho nên mới có lý thuyết 'Kim Tiên trở lại', ý là chỉ trở về 'Chân Thật giới'. Sư điệt chính là xuất thân từ Chân Thật giới, bởi vì Ngọc Hư và Ma Phật chi tranh, bị rơi vào Lục Đạo Luân Hồi, đi tới thế giới Phong Thần..."
Hắn muốn mượn Đả Thần tiên để dùng nó liên hệ với Phong Thần bảng, muốn cướp Phong Thần bảng từ trong tay Lục Áp, giải thoát cho tiểu tham ăn và Triệu lão Ngũ, giải cứu Chân Linh Xung Hòa tiền bối. Lục Áp xưng là Đạo Quân, thực lực tuyệt đối không kém, rất có khả năng sẽ bị ông ta phong ấn và trấn áp. Hắn mời Tề Hoàn công làm chuyện này là cũng rất phiêu lưu, nên hắn mới kể ra mọi chuyện thật rõ ràng chi tiết, để Tề Hoàn công tự mình lựa chọn.
Mỗi lời của Mạnh Kỳ lọt vào tai Tề Hoàn công đều ầm ầm như tiếng sấm, làm đảo điên mọi tri thức của ông bao nhiêu năm nay, khiến ông không kềm được kinh ngạc.
Sao hắn biết được nhiều bí mật thế?
Thế giới Phong Thần thì ra là một phần của lịch sử Chân Thật giới bị tách ra, hèn gì lại có nhiều Kim Tiên "Trở lại" như vậy!
Bao nhiêu thắc mắc nay đã có lời giải, chuyện Ma Phật và Lục Đạo Luân Hồi cũng đã có phần sáng tỏ, Tề Hoàn công không nhịn được thở dài: "Mạt kiếp tiến đến, ngưu quỷ xà thần đều thi nhau ra cả."
"Sau này, sư điệt gặp được Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân." Mạnh Kỳ nói tiếp.
"Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân?" Tề Hoàn công gật đầu, bỗng giật mình sửng sốt, "Ngươi nói cái gì? Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân? Y còn sống?"
Người đó chính là người xuất sắc nhất của Ngọc Hư đời thứ ba, nhân vật đại năng trong năm phong thần đã khiến mây gió vần vũ!
Những chuyện Tô Mạnh sư điệt trải qua nhất định rất là ghê gớm!
"Còn, mà lại còn sống rất tốt." Đối với Dương Tiễn, Mạnh Kỳ thật sự không muốn nói gì thêm, bèn nói, "Căn cơ của Lục Đạo Luân Hồi là Luân Hồi ấn và Phong Thần bảng, vãn bối có mấy người bạn có tên trên cái bảng đó."
Có tên trên bảng nghĩa là gì, có ý nghĩa gì, không cần Mạnh Kỳ nhiều lời, Tề Hoàn công sinh ở trong thế giới Phong Thần lớn lên ở thế giới Phong Thần đương nhiên biết rõ, ông gật đầu: "Cho nên, ngươi muốn mượn Đả Thần tiên, muốn dùng chư quả chi nhân, cướp đi Phong Thần bảng? Phong Thần bảng hiện giờ đang ở trong tay ai?"
"Lục Áp Đạo Quân." Mạnh Kỳ đáp.
"Lục Áp Đạo Quân?" Tề Hoàn công nhíu mày, "Theo lão tổ tông nhà ta dặn lại, ông ta hẳn là đang bị tổ sư trấn áp mới đúng."
Lục Áp bị Nguyên Thủy Thiên Tôn trấn áp? Mạnh Kỳ sợ hãi cả kinh, mình vẫn luôn đoán Lục Áp bị người ta phong ấn và trấn áp, nên mới chỉ xuất ra được một chút sức mạnh của Trảm Tiên phi đao, không ngờ ông ta lại là bị Nguyên Thủy Thiên Tôn trấn áp!
Hèn gì y bảo y với Nguyên Thủy nhất mạch có chút ân oán...
Cái chuyện này, dùng từ 'một ít ân oán' làm sao hình dung đủ!
Bị trấn áp nhiều năm, bỏ lỡ thời cơ bố cục tốt nhất, lại còn bị thời gian cọ rửa, không thể duy trì được trạng thái may mà nhất,, Lục Áp nói có thù 'ngăn cản chứng đạo' với Nguyên Thủy Thiên Tôn không phải là nói quá, mả bảo gì "Oan có đầu, nợ có chủ, không đụng chạm tới người vô tội" với hắn quả thực là đáng nghi ngờ!
Hừ, không chừng sau khi đợi hắn làm giúp xong ba việc xong xuôi, Lục Áp sẽ trở mặt, cũng rất có thể ngay chuyện thứ ba sẽ đưa hắn vào nguy hiểm mất mạng.
"Sư điệt nhìn thấy quả thực Lục Áp Đạo Quân chỉ là nhờ vào một chút sức mạnh của Trảm Tiên phi đao để hiển hóa ra được mà thôi." Mạnh Kỳ xác nhận câu nói của Tề Hoàn công.
"Xem ra là đã bị trấn áp quá lâu, nên phong ấn đã bị nới lỏng, nhưng sức mạnh sử dụng được vẫn chỉ có giới hạn." Tề Hoàn công đăm chiêu nói, "Ngươi định làm như thế nào? Trảm Tiên phi đao nổi danh lắm đó."
Ông đã đồng ý, chỉ là vẫn còn cố kỵ Trảm Tiên phi đao.
Mạnh Kỳ mỉm cười, rút ra một thanh đao đen nhánh, thân đao trong vắt, lấp lóe tử điện, trong mỗi một đạo lôi đình đều có vũ trụ sinh rồi diệt, biểu hiện mình mạnh hơn Trảm Tiên phi đao, khí phách khủng bố khiến cả thể xác lẫn tinh thần Tề Hoàn công đều run rẩy.
"Tuyệt thế thần binh!" Tề Hoàn công rốt cuộc đã hiểu Mạnh Kỳ là dựa vào cái gì, hắn có một thanh thần binh không hề thua kém Trảm Tiên phi đao!
Qua chuyến đi trung cổ, Tuyệt Đao đã thức tỉnh tới cấp độ Thiên Tiên.
Mạnh Kỳ cười không đáp, thản nhiên thừa nhận, không nói Tuyệt Đao chỉ là để ngụy trang, con bài chưa lật thật sự tạm thời không thể nói cho Tề Hoàn công, để khỏi bị lộ ra không cần thiết.
Con bài thật sự của hắn là Nguyệt Quang Bồ Tát!
Người này đã vượt qua Trung Cổ tử kiếp, là đại năng Truyền Thuyết còn sống đến hiện nay!
Hắn với Nguyệt Quang Bồ Tát có "Ân cứu mạng", nên lúc nào còn nhờ được thì phải nhờ, sau này khỏi hối hận.
Chuyện này hắn và Nguyệt Quang Bồ Tát đã nói chuyện với nhau khi ngồi ở hồ sen.
"Được, lão đạo đi với ngươi một chuyến." Tề Hoàn công cười, "Đúng rồi, có chuyện này phải nhắc nhở ngươi một chút, hồi trước thế giới Phong Thần có phát hiện một cái động phủ, là di phủ của một trong mười hai thượng tiên Thái Ất chân nhân Côn Luân năm đó, đệ tử Na Tra của người này là cường giả đời thứ ba của Ngọc Hư, gần ngang hàng với Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân."
"Trong di phủ có cái gì?" Mạnh Kỳ bắt ngay lấy điểm chính.
Tề Hoàn công nói: "Không có cái gì hết, sớm đã bị người ta cướp sạch hết rồi. lúc đầu lão đạo cũng không nghĩ gì, nhưng nay nghe ngươi nói tới chuyện Lục Đạo Luân Hồi, mới nghĩ hẳn là do nhóm luân hồi giả nào đó gây nên. Di thể và pháp bảo của Thái Ất chân nhân e là đều đã rơi vào trong tay bọn họ, nên nhắc nhở ngươi, sau này phải cẩn thận Cửu Long Thần Hỏa tráo."
"Đa tạ sư thúc nhắc nhở." Mạnh Kỳ cảm kích nói.
Nói thực ra, Thái Ất chân nhân tuy là Truyền Thuyết, nhưng Cửu Long Thần Hỏa tráo không hẳn là tuyệt thế thần binh cấp pháp bảo, mình chứng được Địa Tiên, Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân và Bát Cửu Huyền Công nhục thân bất diệt kết hợp lại, đấu với pháp bảo cấp Thiên Tiên cũng chưa chắc là không làm được.
Bàn bạc xong, Mạnh Kỳ vung tay áo, cuốn Tề Hoàn công vào bên trong, quay về Chân Thật giới, sau đó lại tới thế giới Phong Thần.
Lần này, hắn không dùng chư quả chi nhân làm hỗn loạn nhân quả, che lấp Thiên Cơ, cũng không ám chuyển Vô Cực ấn để xóa đi khí tức và dấu vết, vừa tiến vào, trước mắt đã có một cái hồ lô nhỏ màu đỏ thắm nhảy ra, hóa thành Lục Áp Đạo Quân bé nhỏ, đội mũ đuôi cá, mặc áo bào đỏ.
Thấy Lục Áp, Mạnh Kỳ lại nghĩ tới chuyện Thanh Đế.
Chuyện đó, Lục Áp rốt cuộc đã sắm vai nào?
Chuyện thứ nhất y yêu cầu là bảo hắn đi lấy mảnh vỡ hạch tâm Hạo Thiên kính, nhìn như là đối phó Ma Quân, khiến Ma Quân phải thức tỉnh trước thời hạn, nhưng hôm nay xem kĩ lại, kết hợp với chuyện thứ hai, thì e là còn liên quan tới Thanh Đế. Nếu không phải hắn giấu bớt một mảnh vỡ, khi tới thời trung cổ, Nguyệt Quang Bồ Tát chưa chắc sẽ đồng ý với hắn, mọi chuyện sẽ có khả năng thất bại rất lớn. May mà Lục Áp không biết tính tình của hắn!
Xem ra, y là cùng một phe với Thanh Đế.
Nhưng mà, nếu đổi sang góc nhìn khác. Nếu y đoán trước hắn sẽ lấy đi một mảnh vỡ Hạo Thiên kính, sau đó lại bảo hắn đi tìm Thanh Đế, nói cho Thanh Đế biết về "tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên". nếu không có chuyện Kim Ngao đảo chi sự, không trở lại Trung Cổ, hắn sẽ gặp Thanh Đế, nói ra cái câu kia, thêm mảnh vỡ Hạo Thiên kính, có phải là sẽ làm Thanh Đế khôi phục lại trước, không còn đánh thức được phật môn chi thân trong quá khứ?
Nếu nhìn theo góc độ này, Lục Áp lại là kẻ địch của Thanh Đế.
Mạnh Kỳ nhìn Lục Áp nói: "Đạo Quân, ta đã nhìn thấy Thanh Đế, đã chuyển lại lời của ngươi."
Lục Áp cười hắc hắc: "Ngươi làm việc tốt lắm, gặp Thanh Đế ở đâu thế?"
Y không chút nghi ngờ lời nói của Mạnh Kỳ, hẳn là có cách tự kiểm tra, nên vừa nói vừa lôi Phong Thần bảng ra.
Phong Thần bảng... Mạnh Kỳ đang định dùng nhân quả liên hệ, thì đột ngột nghe thấy tiếng nói của Nguyệt Quang Bồ Tát:
"Đừng động!"
"Lục Áp này là bản thể!"
"Y đã thoát khốn!"