"Cái gì? Khương Thư cho con chưởng gia?" Thẩm mẫu kinh ngạc đến suýt sặc trà.
Thấy Thẩm mẫu phản ứng mạnh như vậy, Trình Cẩm Sơ tưởng rằng nàng ta không tin tưởng mình, vì thế lập tức bảo đảm: "Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Thẩm mẫu xua tay: "Không phải là ta không tin tưởng con, chỉ là con không hiểu về Hầu phủ, không phải ai cũng có thể quản lý cái nhà này đâu."
Thẩm mẫu thở dài, không biết nên nói với nàng ta như thế nào, dù sao đây cũng không phải là chuyện vinh quang gì.
"Con mới tới Hầu phủ, quả thật không hiểu hết được mọi chuyện, mong rằng mẫu thân hãy chỉ dạy con." Trình Cẩm Sơ rất quyết tâm.
Nàng ta không tin, quản gia có thể khó hơn ra trận giết địch sao?
"Hầy!" Việc đã đến nước này, Thẩm mẫu biết mình có nói cái gì thì nàng ta cũng sẽ không nghe lọt tai, chỉ có thể nói đúng sự thật.
"Tạm thời đừng động vào sổ sách, con theo ta đến nhà kho xem thử trước đã."
Quả thật cũng cần phải kiểm kê nhà kho, Trình Cẩm Sơ không suy nghĩ quá nhiều, cầm lấy chìa khóa đi theo Thẩm mẫu.
Nhà kho của Hầu phủ rất lớn, nhưng bên trong lại đìu hiu, chỉ có mười mấy cái rương gỗ.
Thẩm mẫu sai người mở ra, Trình Cẩm Sơ nhìn thấy trong rương gỗ toàn là đồ cổ tranh chữ vân vân, chỉ có hai rương bạc trắng với một rương vàng.
"Chuyện này..." Trình Cẩm Sơ không thể tin được, Hầu phủ to như vậy mà lại chỉ có chút gia sản này.
Thẩm mẫu đuổi người hầu đi, xấu hổ nói: "Hầu phủ đã dần suy bại từ hai mươi năm trước rồi, cha Trường Trạch mất sớm, một nữ nhân chân yếu tay mềm như ta cũng không biết kiếm tiền như thế nào. Nếu không phải như thế, thì sao có thể lấy một nữ nhi của thương nhân về làm chủ mẫu cơ chứ."
Dù là thế, nàng ta cũng cảm thấy Khương Thư gả vào Hầu phủ là trèo cao.
"Cho nên khi chưởng gia, toàn bộ chi phí trong nhà đều là do Khương Thư bỏ ra?" Giờ này khắc này, cuối cùng Trình Cẩm Sơ cũng đã hiểu được câu nói kia của Thẩm mẫu.
Đúng là không phải ai cũng có thể quản lý cái nhà này.
Thẩm mẫu ấp úng xấu hổ nói: "Nếu không có nàng, Hầu phủ sớm đã tan hoang từ lâu rồi."
Trình Cẩm Sơ siết chặt chìa khóa trong tay, sắc mặt lạnh lùng.
Chẳng trách Khương Thư lại hào phóng nhường lại quyền chưởng gia như vậy, không ngờ là muốn đào hố sỉ nhục nàng ta.
Nàng ta nghe Thẩm Trường Trạch nói, Khương Thư là nữ nhi của phú thương trên kinh thành, chẳng có gì ngoài rất nhiều bạc.
"Chúng ta trở về xem sổ sách trước đi." Trình Cẩm Sơ hít sâu một hơi rời khỏi nhà kho, dáng vẻ kiên quyết dứt khoát.
Thẩm mẫu muốn khuyên nàng ta trả lại quyền chưởng gia cho Khương Thư, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Hai nhi tức này, nàng ta không đắc tội ai được hết.
Khi Thẩm Trường Trạch tỉnh lại, chỉ nhìn thấy hai hài tử nhưng không thấy Trình Cẩm Sơ đâu cả. Hỏi thăm mới biết được nàng ta đã đến thỉnh an mẫu thân rồi, vậy nên cũng không để ý tới nữa.
Hắn ta mới về kinh, vẫn còn nhiều việc phải bận rộn, chuyện quan trọng nhất lúc này là đi thăm các thúc bá bô lão trong tộc.
Đợi khi hắn ta hết bận trở về phủ thì trời đã tối đen như mực, hai hài tử đã đi ngủ từ lâu rồi, Trình Cẩm Sơ vẫn còn đang thắp nến tính toán sổ sách.
"Ngày mai tính cũng được, đừng cố chịu đựng mà làm hại tới mắt." Thẩm Trường Trạch lấy sổ sách từ trong tay nàng ta đi.
Vẻ mặt Trình Cẩm Sơ âm trầm hỏi hắn ta: "Chàng có biết tình trạng của Hầu phủ không?"
Thẩm Trường Trạch hơi suy nghĩ một chút đã hiểu ra: "Có phải là nhà kho rỗng tuếch không?"
Đâu chỉ rỗng tuếch, mà cả cái Hầu phủ to như vậy rõ ràng là một cái thùng rỗng!
Ai chui vào cái khung này thì sẽ phải tự nai lưng ra mà đỡ lấy. Mà một khi đã đỡ rồi thì không được buông ra, nếu không khung mà sập thì sẽ tổn hại rất lớn, muốn chạy cũng chạy không được.