"Được, ta nhớ kỹ rồi." Khương Thư nghiêm mặt mím môi, sắc mặt lạnh tanh.
Thẩm mẫu thấy thế vội vàng hòa giải: "Hài tử ham ăn nên bị đầy bụng mà thôi, không phải chuyện lớn gì, Thư Nhi cũng có ý tốt thôi mà."
Thẩm Trường Trạch phụ họa: "Sau này để Ngân Hoàn cẩn thận một chút là được, không cần để trong lòng."
Hắn ta cố ý nói lời này cho Trình Cẩm Sơ nghe, cũng nói cho Khương Thư nghe, chỉ tiếc cả hai người đều không nghe lọt tai.
Người thật sự không để trong lòng, chỉ có hắn ta.
Gây náo loạn lớn như vậy, tối nay Thẩm Trường Trạch không có khả năng ở lại Thính Trúc lâu nữa, lúc này Khương Thư và Thẩm mẫu cùng nhau rời đi.
"Thư Nhi đừng tức giận, Cẩm Sơ chỉ thương con tới sốt ruột mà thôi, lời nói không đúng mong con thứ lỗi, sau này khi con làm mẹ rồi, thì sẽ hiểu cho nỗi lòng của người làm mẹ thôi."
Thẩm mẫu nắm tay Khương Thư trấn an.
Làm mẹ?
Với điệu bộ đó của Trình Cẩm Sơ, nàng ta còn có thể làm mẹ sao?
Đêm đó, Khương Thư mất ngủ, dựa vào cửa sổ hứng gió suốt đêm.
Ưu tư quá nặng thêm kinh nguyệt làm suy nhược cơ thể, ngày hôm sau Khương Thư đã ngã bệnh.
Sau khi Phương Y nữ khám cho nàng xong thì nói: "Thuốc chỉ có thể chữa thân thể không thể chữa tâm, phu nhân nên giữ cho tâm trạng thoải mái nghĩ thoáng, sẽ hiệu quả hơn so với dùng thuốc đó."
"Ta biết rồi." Khương Thư suy yếu lên tiếng trả lời, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thấy nàng đã ngủ, Phương Y nữ lặng lẽ bước ra khỏi phòng, bảo Đàn Ngọc đi lấy thuốc với nàng ta.
Hai người đi tới đường giao giữa Thính Trúc lâu và Lãm Vân viện thì chạm mặt Thẩm Trường Trạch hạ triều quay về.
"Bái kiến Hầu gia." Hai người cung kính cúi chào.
Thẩm Trường Trạch gật đầu, nghĩ tới Phương Y nữ mới rời đi sau khi khám xong Yến Hoan, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Đàn Ngọc, cảm thấy có gì không đúng.
"Thân thể phu nhân không khỏe sao?"
Phương Y nữ gật đầu: "Phu nhân bị cảm lạnh nhiễm phong hàn, ta vừa khám xong, đang quay về Nguyên Hoa đường phối thuốc cho phu nhân.
Nguyên Hoa Đường là chỗ ở của Phương Y nữ ở Hầu phủ, cũng là dược đường.
Nghe tin Khương Thư bị bệnh, Thẩm Trường Trạch còn chưa thay triều phục ra đã lập tức tới Thính Trúc lâu.
Chử Ngọc canh giữ trước giường, nhìn thấy Thẩm Trường Trạch thì hơi ngạc nhiên, định mở miệng làm lễ thì đã bị ngăn lại.
"Đừng đánh thức nàng." Thẩm Trường Trạch nhỏ giọng nói xong, nhìn người đang ngủ trong chăn gấm trên giường, trên khuôn mặt kiên quyết lạnh lùng có chút đau lòng.
Vì sinh bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng của Khương Thư trở nên hốc hác và xanh xao, giống như một con búp bê bằng ngọc tinh xảo dễ vỡ, khiến người ta thương yêu.
Thẩm Trường Trạch ngồi xuống bên giường, giơ tay vuốt hàng lông mày nhíu chặt của Khương Thư, ngón tay chai sạn lướt qua gò má trắng nõn của nàng, xúc cảm ấm mịn khiến hắn ta yêu thích không nỡ buông tay.
Nếu không có việc gì quan trọng phải làm, hắn ta thực sự muốn ở bên nàng, ngắm nhìn nàng như vậy.
Sau khi ra khỏi phòng, hắn ta hỏi Chử Ngọc: "Đang yên lành, cớ sao phu nhân lại đổ bệnh rồi?"
"Phương Y nữ nói cơ thể phu nhân vốn suy nhược, lại tới nguyệt sự mất khí huyết, nếu bị cảm lạnh sẽ rất dễ bị bệnh, phải điều dưỡng thật kỹ càng."
Thẩm Trường Trạch nghe xong chợt nhớ đến chuyện Khương Thư mở một phòng bếp riêng, lúc ấy Chử Ngọc nói cơ thể nàng gầy yếu, nhưng hắn ta cũng không tin tưởng lắm.
Bây giờ xem ra thân thể của Khương Thư quả thực cần có một căn bếp riêng để điều dưỡng cẩn thận, thức ăn trong phủ cũng không thích hợp với nàng.
Buồn giận lúc trước tiêu tan sạch sẽ trong nháy mắt, Thẩm Trường Trạch dặn dò Chử Ngọc: "Chăm sóc phu nhân thật tốt, buổi tối ta lại đến thăm nàng ấy."
Thẩm Trường Trạch quay lại Lãm Vân viện thay quần áo, nhân tiện thăm Yến Hoan.
Sau khi Yến Hoan uống thuốc tiêu thực thì đã khôi phục lại như thường, nhưng do bị dày vò tới nửa đêm nên rất mệt mỏi, ăn chút bánh ngọt thì lại ngủ tiếp.