Dưới tàng cây tử đằng um tùm, một cô nương áo hồng hung hăng tát một cô nương áo xanh một cái, mấy người đồng hành còn chỉ tỏ phỉ nhổ cô nương áo xanh.
"Ai cũng biết chuyện hư hỏng ngươi làm, dù ngươi không thừa nhận cũng không ngăn được mọi người bàn tán đâu."
"Hừ, ỷ vào có được chút nhan sắc đã dám đi dụ dỗ nam nhân, muốn trèo cành cao làm Hầu phủ phu nhân, ngươi mà cũng xứng sao!"
"Mơ đi! Còn muốn làm Hầu phủ phu nhân, làm thiếp cũng không ai cần. Xin một lượt toàn bộ Thượng Kinh mà xem, làm gì có cô nương nào hai mươi hai rồi mà còn không gả đi được, thực đúng là sự sỉ nhục của Từ gia, sao ngươi không đi chết đi cho rồi."
Cô nương áo hồng ác độc mắng xong, mấy người đồng hành phát ra tiếng cười trào phúng, phu nhân tiểu thư ngắm hoa chung quanh cũng nhỏ giọng nghị luận.
Cô nương áo xanh xấu hổ và giận dữ không chịu được, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như máu, lại thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy.
Đột nhiên, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía cây tử đằng um tùm phía sau cô nương áo hồng, vọt tới giống như phát điên.
Nàng ta muốn đâm đầu vào cây tự sát!
Khương Thư kinh hãi trừng to hai mắt, cánh môi khẽ nhếch lên suýt nữa kêu thành tiếng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cô nương áo đỏ từ trên trời bay xuống, ngăn cô nương áo xanh lại.
"Nghi Quân thật lợi hại." Úc Lan nhìn cô nương áo đỏ khen ngợi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Khương Thư cũng có sắc mặt tương tự, bị phong thái trác tuyệt của Tôn Nghi Quân hấp dẫn.
"Giết người ở sau núi của Phật tự, Từ Linh Huyên ngươi thật to gan, không sợ Phật Tổ giáng tội sao?" Tôn Nghi Quân lạnh lùng trừng mắt với người khởi xướng.
Nàng ta đang ở ngủ gà ngủ gật trên tàng cây rất ngon, bị các nàng làm ồn ào đánh thức, rất muốn đánh người.
Từ Linh Huyên mặc một thân váy hồng sắc mặt trắng bệch, cắn răng nói: "Tất cả mọi người đều thấy là nàng ta tự tìm cái chết, liên quan gì đến ta."
"Ngươi nói rất đúng, tất cả mọi người đều nghe được là ngươi xúi giục giết người, chắc hẳn Phật Tổ cũng nghe được." Tôn Nghi Quân cười lạnh tiếp tục đe dọa.
Từ Linh Huyên thẹn quá hóa giận, căm hận nói: "Đừng tưởng rằng cha ngươi là Đại lý tự khanh là có thể nói hươu nói vượn, Trưởng Công chúa ở đây không đến lượt ngươi làm càn!"
Úc Lan đang hăng say xem kịch vui, không hiểu sao lại bị kéo xuống nước.
Úc Lan ho khan một tiếng, bất đắc dĩ đi tới.
Chuyện nữ nhân phân tranh từ trước đến nay Khương Thư không muốn tham dự, nhưng nàng đến đây cùng với Úc Lan nên chỉ có thể tiếp tục đi theo.
"Ô, Tĩnh An Hầu phu nhân cũng ở đây."
"Chậc chậc, hôm nay náo nhiệt quá..."
Ý là sao?
Nghe thấy người xung quanh to nhỏ, Khương Thư không hiểu ra sao.
Úc Lan lo lắng nhìn nàng một cái, khiến Khương Thư càng thêm mờ mịt. ...
Từ Linh Huyên là đích nữ của Văn Uyên các đại học sĩ, mà cô nương áo xanh bị nàng ta sỉ nhục trước mặt mọi người là thứ tỷ của nàng ta, Từ Linh Nghi.
"Bái kiến Trưởng Công chúa." Đám người Tôn Nghi Quân hành lễ.
Úc Lan nhìn về phía Từ Linh Nghi đang núp ở phía sau đám người, nửa bên mặt sưng đỏ đầy nước mắt, có vài phần đồng cảm vài phần thương hại.
Ánh mắt đám người Tôn Nghi Quân Từ Linh Huyên nhìn Khương Thư cực kỳ cổ quái, làm Khương Thư thấy cả người khó chịu.
"Nghi Quân nói không sai, nơi này là Phật tự, sát sinh sỉ nhục sẽ bị Phật Tổ trách tội, cẩn thận lời nói việc làm."
Úc Lan nói xong, lại nói với Từ Linh Nghi: "Trời cao có đức hiếu sinh, hôm nay Nghi Quân cứu ngươi, sau này ngươi đừng nghĩ quẩn nữa."
Từ Linh Nghi không nói lời nào, ánh mắt len lén đánh giá Khương Thư.
Khương Thư bị nàng ta nhìn chằm chằm, lòng tràn đầy nghi ngờ.
Nàng cố gắng nhớ lại, xác nhận mình không biết Từ Linh Nghi, cũng chưa bao giờ qua lại gì với nàng ta đương nhiên cũng không thể kết oán gì.