"Cẩm Sơ cũng biết võ nghệ, ra trận giết địch không hề thua kém với nam nhi. Mấy năm qua đi theo ta vào sinh ra tử, khắp ngươi toàn là sẹo, nếu nàng ấy mà ở trong kinh, sợ rằng sẽ không xuất giá được."
Nhắc đến Trình Cẩm Sơ, trong mắt Thẩm Trường Trạch có vẻ hổ thẹn cũng có chút đau lòng, hòa quyện thành tình yêu sâu đậm mãnh liệt cắm rễ ở đáy lòng hắn ta.
Khương Thư biết, nàng có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh được với Trình Cẩm Sơ.
"Các ngươi đã phải chịu khổ rồi." Khương Thư chân thành nói.
Gác lại ân oán cá nhân, Thẩm Trường Trạch và Trình Cẩm Sơ bảo vệ quốc gia, xứng đáng để nàng kính nể.
Thẩm Trường Trạch lắc đầu: "So với những tướng sĩ khác, chút gian khổ này chẳng là gì cả. Hơn nữa bọn ta còn may mắn hơn bọn họ, còn có thể sống sót trở về kinh thành, ta thấy như vậy là quá tốt rồi."
Nghe hắn bình tĩnh kể lại những năm tháng chín phần chết một phần sống này, trong lòng Khương Thư cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Giờ nàng thương xót người khác, vậy thì ai sẽ thương xót cho nàng đây?
Dùng thân thể yếu ớt này chống đỡ cả cái Hầu phủ đã hết thời, nàng cũng hoàn toàn không dễ dàng gì. Chỉ là khó khăn của nàng không có nơi nào để kể ra, chỉ có thể chôn trong đáy lòng.
Không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa, Khương Thư nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Gió đêm hơi lạnh, Thẩm Trường Trạch thấy nàng ngủ rồi, động tác mềm nhẹ ôm nàng lên giường.
Khương Thư rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khi ôm nàng vào lòng, hắn không hề có chút cảm giác nào.
Sau khi kéo chăn gấm lên đắp cho nàng, Thẩm Trường Trạch lại đổi một khối băng khác tiếp tục chườm tay cho nàng.
Người trên giường ngủ không yên, lúc thì cau mày, lúc lại cựa quậy.
Thẩm Trường Trạch sợ nàng đụng tới mu bàn tay, đành phải dùng tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Khoảng cách gần như vậy, có thể thấy rõ hàng mi dài đen nhánh của nàng, chứ đừng nói tới khuôn mặt nhỏ và hàng mày xinh đẹp như viên ngọc được chạm khắc tinh xảo.
Trên đời ai cũng yêu cái đẹp, hắn ta cũng không tránh khỏi điều này.
Ánh mắt men theo cái mũi hếch thanh tú xuống dưới, dừng lại trên đôi môi đỏ hồng, yết hầu không kìm được mà nhúc nhích.
Đây là thê tử của hắn ta.
Nhấm nuốt mấy chữ này, Thẩm Trường Trạch cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, cúi người hôn lên vầng trán mịn màng của Khương Thư.
Hôm sau, lúc Khương Thư tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao rồi.
"Đàn Ngọc, giờ gì rồi?"
"Qua nửa giờ Thìn rồi ạ, phu nhân còn cảm thấy đau nữa không?" Đàn Ngọc đỡ Khương Thư đứng dậy.
Khương Thư cụp mắt nhìn mu bàn tay đã bớt sưng đỏ của mình: "Không còn đau nữa."
Nàng nhìn quanh phòng một vòng nhưng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Trường Trạch, chắc là hắn ta đã rời đi rồi.
Nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của nàng, Đàn Ngọc nói: "Hầu gia trông phu nhân suốt đêm, lúc rạng sáng thì bôi thuốc cho phu nhân xong mới rời đi."
"Hắn ta trông cả một đêm à?" Khương Thư có chút không tin nổi.
Đàn Ngọc gật đầu: "Chử Ngọc cũng canh giữ ở ngoài phòng cả đêm, cách nửa canh giờ lại đưa băng vào, tận mắt nhìn thấy."
Vốn dĩ Đàn Ngọc rất không thích Thẩm Trường Trạch, nhưng hiện tại lại có ấn tượng mới: "Nô tỳ cảm thấy trong lòng Hầu gia vẫn có phu nhân."
Nhưng trong lòng hắn ta không chỉ có một mình nàng.
Khương Thư không nói, đi giày vớ xong thì để Đàn Ngọc hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó ngồi vào gương đồng để trang điểm.
Trong Lãm Vân viện, Yến Dương Yến Hoan chơi đùa trong sân, Trình Cẩm Sơ thì xem sổ sách ở trong phòng.
Tuy nàng ta biết chữ, nhưng sổ sách Hầu phủ rắc rối phức tạp, nàng ta cảm thấy rất khó hiểu, có nhiều chỗ không quá rõ ràng.
Nàng ta muốn hỏi Thẩm Trường Trạch, nhưng hắn ta vừa mới đi nghỉ, hơn nữa hắn ta là nam tử nên chưa chắc đã hiểu rõ những việc vặt vãnh trong hậu trạch. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta mang theo sổ sách đi tìm bà bà Lâm thị.