"Được, chúng ta về rồi nói sau." Tâm trạng của Thẩm Trường Trạch rất tốt, một tiếng cười trầm vui sướng thoát ra khỏi cổ họng
Khương Thư lại chẳng cười nổi.
Hắn ta nghĩ nàng là gì chứ? Không vui thì thờ ơ lạnh nhạt, có hứng thì sủng hạnh?
Khương Thư tức giận, nghĩ muốn lấy lý do thân thể không khỏe để từ chối, nhưng lại thấy Trình Cẩm Sơ đi trước lại nhiều lần quay đầu lén nhìn về phía bọn họ.
Trong nháy mắt, nàng đã thay đổi ý định.
Cho dù chỉ còn lại một hơi thở thì cũng sẽ giành lấy, tối nay Thẩm Trường Trạch phải ở lại Thính Trúc lâu.
Cho dù không chung giường với nàng đi nữa.
Khi đi tới ngã rẽ, Trình Cẩm Sơ chưa từ bỏ ý định, dừng lại chờ Thẩm Trường Trạch.
"Cũng không còn sớm nữa, các nàng mau về sớm nghỉ ngơi đi." Nói xong những lời này, Thẩm Trường Trạch bước về phía Thính Trúc lâu.
Trình Cẩm Sơ nhìn bóng lưng hắn ta, sắc mặt tái nhợt.
"Mẹ ơi, con buồn ngủ." Yến Hoan dụi mắt gọi nàng ta.
Trình Cẩm Sơ hoàn hồn, nắm tay dẫn hai hài tử vào Lãm Vân viện.
Tắm rửa xong, Yến Hoan đã khôi phục vài phần tinh thần, quấn quít lấy Trình Cẩm Sơ nghe kể chuyện xưa.
Trình Cẩm Sơ không yên lòng, ánh mắt nhìn chầm chầm vào ánh nến dập dìu.
Ngọn nến đang cháy trước mắt giống như nỗi lòng của nàng ta vậy.
"Chuyện mẹ kể không hay bằng cha, con muốn cha kể cơ." Yến Hoan bất mãn lên án.
Ánh mắt Trình Cẩm Sơ hơi lóe lên: "Con muốn cha sao?"
"Dạ." Yến Hoan gật đầu.
"Vậy con phải nghe lời mẹ..."
Trình Cẩm Sơ gọi Ngân Hoàn, căn dặn nàng ta vài câu.
Ngân Hoàn kinh ngạc, không dám tin nhìn Trình Cẩm Sơ, do dự không quyết.
"Một kẻ tôi tớ không nên trung thành với hai chủ, ngươi nên hiểu rõ." Trình Cẩm Sơ không hài lòng cảnh báo.
Da đầu Ngân Hoàn căng thẳng, trong lòng đấu tranh vô cùng dữ dội.
Phu nhân hiền lương khiêm tốn, cũng không làm khó hạ nhân, nàng ta không nên hại nàng.
Nhưng hiện tại Hầu phủ do Cẩm phu nhân chưởng gia, mà rõ ràng Hầu gia cũng thiên vị Cẩm phu nhân, còn có hài tử kề bên, địa vị của Cẩm phu nhân không thể lay động được.
Cho dù sau này phu nhân có sinh con, thì hài tử của Cẩm phu nhân cũng là đích trưởng tử, đích trưởng nữ...
Nàng ta hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Thính Trúc lâu.
Khương Thư và Thẩm Trường Trạch đang đánh cờ, Đàn Ngọc bỗng nhiên bước vào phòng, sắc mặt đầy khó chịu.
"Hầu gia, Ngân Hoàn cầu kiến, nói có chuyện quan trọng."
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Trường Trạch cầm quân đen trong tay, nhìn chằm chằm vào ván cờ, vẻ mặt suy tư, không để ý.
Sau khi Ngân Hoàn được cho phép vào phòng, lòng nóng như lửa đốt bẩm báo: "Hầu gia, bụng tiểu thư đau đớn không thôi, muốn gặp ngài."
"Sao lại thế này? Chẳng phải lúc nãy vẫn còn khỏe sao?" Thẩm Trường Trạch ném quân cờ trong tay đi, lập tức đứng dậy.
"Mau đi mời Phương Y nữ." Khương Thư lệnh cho Đàn Ngọc.
Cuối cùng, nàng do dự một lúc rồi quyết định đi xem thử.
Nhưng Thẩm Trường Trạch bước đi rất nhanh, bỏ nàng ở lại xa xa phía sau.
"Yến Hoan làm sao vậy?" Thẩm Trường Trạch vừa vào phòng đã nhanh chóng hỏi han.
Trình Cẩm Sơ đứng canh bên giường, còn Yến Hoan nằm trên giường ôm cái bụng căng phồng kêu gào.
"Cha ơi, bụng con đau quá, đau quá. . ."
Thẩm Trường Trạch nghe vậy nhíu mày, trong lòng thắt lại, ngồi ở trước giường nhẹ nhàng dỗ dành: "Yến Hoan, ngoan, Phương Y nữ sẽ tới nhanh thôi."
Khương Thư đứng ở cửa, cũng không đi vào quấy rầy.
Ngân Hoàn liếc thấy ánh mắt cau mày lo lắng của Khương Thư, áy náy cúi đầu.
Một lúc sau, Đàn Ngọc dẫn Phương Y nữ tới, Khương Thư ngăn lại lời chào của các nàng, để Phương Y nữ nhanh chóng tới khám chữa bệnh cho Yến Hoan.
Đầu tiên Phương Y nữ chạm vào bụng của Yến Hoan trước, sau đó lại dò xét mạch.
"Làm sao vậy?" Thẩm Trường Trạch vẫn nhìn chăm chú vào Phương Y nữ, thấy nàng ta không bắt mạch nữa thì lập tức hỏi tới.