Không nói rõ ràng và nghiêm trọng chút, lỡ anh không chịu nhận thì sao.
"Nói tóm lại, nếu không có tôi thì anh đã chết từ lâu rồi!!!"
Qua lời kể của cô, tội lỗi của Lục Dã nhiều vô kể khiến Lục Dã nghe xong cũng khẽ nhíu mày. Tất nhiên là anh không thể hoàn toàn tin lời của một vật biến dị — anh xếp bộ xương trắng nhỏ vào dạng biến dị.
Nhưng cũng không phải anh hoàn toàn không tin.
Lục Dã đã từng gặp nhiều loài biến dị và tất cả loài biến dị mà anh gặp luôn hung dữ tàn bạo hoặc xảo trá gian manh, không có bất kỳ loài biến dị nào có thể giao tiếp bình thường như con người.
Tuy nhiên thế giới loài người bước vào thời kỳ tận thế đã trăm năm, các loài biến dị tiến hóa muôn hình muôn vẻ. Cứ qua một thời gian, khi tiến hành trinh sát mặt đất, người ta lại phát hiện ra một đám biến dị mới ra đời.
Vậy thì, xương trắng tiến hóa thành loài biến dị và có khả năng chữa bệnh không phải là không thể.
Trực giác mách bảo anh rằng sự tồn tại của cô rất đặc biệt.
Chỉ là những lời bộ xương trắng nhỏ nói — chẳng hạn như anh mất trí muốn nuốt chửng cô, cô liều mạng phản kháng nên anh mới không thành công hay đại loại thế, anh chắc chắn không tin.
Theo lời bộ xương trắng nhỏ, một chiếc xương sườn của cô đang ở trong cơ thể anh.
Anh ta nhìn xuống ngực mình, nhịp tim bình thường, không có gì khó chịu, không có cảm giác có dị vật.
Nghĩ một lúc, Lục Dã dùng hai ngón tay nhấc Phong Kỳ Kỳ lên, đưa cô về lại với bộ xương trắng.
Xem như anh biết điều.
Phong Kỳ Kỳ vừa nối lại với cơ thể thì bắt đầu do dự, không biết có nên tiếp tục đánh người này không.
Cô vẫn chưa hả giận đâu.
Nhưng nghĩ đến việc đối phương đã khỏi bệnh, còn mình thì xương ngắn lực yếu...
Tạm thời ghi nhớ trận đòn này trước!
"Nhìn đi, đây chính là bằng chứng." Thấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình, Phong Kỳ Kỳ ưỡn ngực, chỉ vào chiếc xương sườn bị mất của mình rồi chỉ vào ngực anh.
Mặc dù không thấy bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt bộ xương trắng nhỏ nhưng Lục Dã vẫn cảm nhận được sự căm thù sâu sắc tỏa ra từ cô.
"Tôi không thể lấy ra ngay bây giờ." Anh nói: "Chờ đến khi trở về căn cứ, nếu có thể lấy ra thì đến lúc đó tôi sẽ trả lại cho cô, cô thấy thế nào?"
Phong Kỳ Kỳ chú ý đến một từ: "Căn cứ?"
Cô phấn khích: "Bên trong có bác sĩ không?!"
Phải rồi, bác sĩ có thể phẫu thuật lấy xương sườn ra cho anh.
Lục Dã khẽ đảo mắt, thậm chí cô còn biết cả bác sĩ.
"Đúng, có bác sĩ."
Phong Kỳ Kỳ vội vàng đồng ý với lời hứa này, gật đầu xong cô mới nhớ ra: "Anh về bằng cách nào?"
Cô nhìn lên vách đá cao chót vót.
Rơi xuống thì chỉ mất có vài giây.
Còn việc lên thì...
Lục Dã không trả lời cô, anh đứng dậy khỏi mặt đất.
Trong mắt của bộ xương trắng nhỏ, trong nháy mắt người đàn ông đã trở thành một người khổng lồ, cảm giác áp lực ập vào ngay trước mặt cô.
Cô tức giận rồi!
Đôi chân ngắn ngủn chẳng kém gì tăm xỉa răng của cô đá vào chân anh nhưng chỉ đá được đến đôi giày của anh: "Sao anh có thể không để ý đến ân nhân cứu mạng của mình như thế, thật là quá đáng mà!"
Lục Dã đang ngó nghiêng cảnh vật xung quanh, nghe thấy giọng phàn nàn trong trẻo của bộ xương trắng nhỏ, anh cúi xuống đưa tay ra.
Bản tính thích cô độc trời sinh của anh vẫn chưa quen với việc bên cạnh có thêm một vật biến dị nhỏ không nguy hiểm, cũng không giống biến dị.