Chương 41

Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh

Đường Hoàn Hoàn 31-10-2024 06:39:27

Mặt trời lặn rồi. Bóng đêm sẽ đến nhanh thôi. Khi những tia nắng cuối cùng biến mất ở đường chân trời, sa mạc khô cằn nóng bức cũng bị bóng tối bao trùm ngay tức thì. Những âm thanh xào xạc vang lên từ dưới cát, những hạt cát chuyển động kỳ lạ, một lúc sau, một sinh vật màu đen phá vỡ cát vàng và chui ra. Đầu nó mọc ra hai con mắt đỏ ngầu, hai bên là những sợi râu đang đung đưa theo sự chuyển động của nó. Bụng dưới có tổng cộng bốn cặp chân, một cặp chân trước hình răng cưa hơi ngắn, khoảng nửa mét, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Ba cặp chân sau dài khoảng một mét đỡ cơ thể và giúp nó chạy nhanh trên cát vàng. Sau lưng nó kéo ra một đoạn dài giống như đuôi bọ cạp, giương cao, đầu móc vẫn còn dính chất nhờn màu đen sì. Những cái râu trên đầu bỗng nhiên sáng lên như thể đã xác nhận được điều gì đó. Con vật biến dị này bỗng dưng đổi hướng với tốc độ nhanh đến mức tung lên một đường cát. Sau lưng nó, càng nhiều sinh vật giống hệt nó phá cát chui ra như một làn sóng đen lao về phía trước. Tần Khả nhấp vào màn hình hiển thị, còn cách trạm tiếp tế mười kilomet. "Chết tiệt, nhiều bọ cạp cát thế này, chắc phải cả nghìn con." Anh ta chửi rủa: "Lục Dã, cậu đúng là tên khốn kiếp!" Chửi thì chửi nhưng không làm chậm việc điều khiển máy bay tăng tốc thêm. Mặc dù anh ta rất muốn nhìn thấy cảnh thằng nhãi kia bị bọ cạp cát nhấn chìm. Chờ đã... Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện. Tần Khả ở giữa không trung nhìn rất rõ, đám bọ cạp cát đen kịt bỗng dưng tản ra hai bên khi cách nhà tiếp tế khoảng mười mét. Sau đó chúng nhanh chóng bao vây căn nhà ở giữa. Sau đó, chúng ngồi xổm ở đó không nhúc nhích. ??? Có đúng là anh ta nhìn thấy loài biến dị không nhỉ? Khi chiếc máy bay màu bạc bay lên phía trên căn nhà. Đám bọ cạp cát nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, hai con mắt đỏ ngầu tràn đầy sự hung dữ và tàn bạo, chúng kích động với chiếc máy bay màu bạc trên đầu. Ánh sáng trên những cái râu nhấp nháy liên tục, đợi ánh sáng biến mất, chúng cúi hai con mắt xuống rồi lại nhìn chằm chằm vào căn nhà, không thèm để ý nữa. Anh ta quét cơ thể chúng, hình ảnh nhiệt có thể thấy lõi của chúng sáng đến mức gần như chói mắt——ánh sáng này biểu thị cảm xúc của chúng đang ở trong trạng thái biến động dữ dội. Có nghĩa là bầy bọ cạp cát này đang trong trạng thái nổi loạn nhưng chúng lại nén sự nổi loạn này, không tấn công căn nhà gỗ. Lục Dã kéo cửa bước ra, Phi Dực số 3 lơ lửng trên không trung với một thang dây thả xuống. "Cậu được hoan nghênh ghê nhỉ?" Cửa khoang mở ra, Tần Kha hô về phía Lục Dã: "Hơn một nghìn con bọ cạp cát ngồi xếp hàng xem kịch kìa." Có một con bọ cạp cát không chịu được nên tách khỏi bầy, hung dữ lao về phía Lục Dã. Chúng nhận được một lời triệu hồi nào đó nên chạy đến đây theo bản năng. Đến nơi thì chúng lại vô thức dừng lại, do dự không dám tiến thêm một bước, dường như phía trước có thứ khiến chúng sợ hãi và kính nể. Cùng lúc đó, mùi thơm ngọt ngào từ máu thịt của con mồi liên tục dụ dỗ chúng, khiến chúng do dự giữa "tiến" hay "lùi". Việc Lục Dã đẩy cửa đi ra càng làm tăng thêm sự hấp dẫn của máu thịt đối với chúng, cán cân nghiêng về phía "tiến" và cắt ngang lằn ranh, chúng lao thẳng về phía Lục Dã. Đối mặt với hơn hai mươi con bọ cạp cát lao tới, Lục Dã nắm lấy thang dây. Tần Kha điều khiển máy bay ngoặt một cái, Lục Dã vội vàng rời khỏi mặt đất, vừa khéo tránh được những con bọ cạp cát lao tới.