Chương 17

Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh

Đường Hoàn Hoàn 31-10-2024 06:39:29

Rõ ràng là anh không thể bỏ qua. Anh đi đến. Nghe thấy tiếng bước chân, bộ xương trắng nhỏ vội vàng quay lưng về phía anh. Lục Dã dừng lại rồi nhìn xuống đất. Một vài viên đá nhỏ đủ màu sắc tạo thành một vòng tròn không đều, bên trong vòng tròn chất đống một số đồ vật. Vài chiếc lá xanh đã ố vàng, một con dao găm bị gỉ, một khẩu súng và một cuốn sổ có bìa đã mục nát gần hết nhưng có thể thấy đó là sổ tay, còn có một mặt dây chuyền hình con mèo ngộ nghĩnh. Ba cái bát nhỏ bằng đá xếp lại với nhau tạo thành hình chữ "phẩm", trong đó có một một cái bát đựng đầy quả nhỏ màu đỏ thẫm. Những thứ này có lẽ là đồ sưu tầm của vật biến dị nhỏ bé. Người đàn ông chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác nhưng khi đối mặt với ân nhân cứu mạng đang không vui, anh suy nghĩ một lúc rồi ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?" Một lúc sau, vật biến dị nhỏ bé đang quay lưng về phía anh trả lời bằng giọng rất tủi thân và thất vọng: "Tôi không có quần áo mặc." Xương trắng cũng phải mặc quần áo sao? Lục Dã hơi sửng sốt. Anh nhìn sang vài chiếc lá xanh chất đống trước mặt vật biến dị nhỏ bé. Nếu đây là "quần áo" của cô thì anh có thể đoán được lúc trước cô cao đến mức nào. "Cô mặc tạm của tôi trước được không?" Chiếc áo lót màu xám mà Lục Dã mặc bên trong rách tươm. Anh xé một mảnh nhỏ ở góc áo, mặc dù hành động quay lưng về phía anh chỉ là vật biến dị nhỏ bé đang giả vờ nhưng anh không để ngay mảnh vải lên trên đầu cô mà chỉ nhẹ nhàng đặt bên cạnh cô. Phong Kỳ Kỳ lặng lẽ quay đầu lại nhìn thử, tất nhiên mảnh vải mềm sẽ khiến bộ xương rung động hơn chiếc lá cứng nhắc không thoải mái! Tôi phải kiềm chế, tôi phải kiềm chế. Không thể để người đàn ông này nhìn ra cô dễ dàng vui vẻ như vậy. Vì vậy, cô rụt rè giơ xương tay nhỏ lên, lặng lẽ chỉ vào mảnh vải rồi gắng gượng nói: "Anh phải đục thêm một lỗ nữa thì đầu tôi mới chui qua được." Hóa ra "quần áo" của cô được mặc như vậy. Lục Dã nhặt mảnh vải lên rồi làm theo yêu cầu của cô. Đợi đến khi anh xé một lỗ ở giữa mảnh vải, vật biến dị nhỏ bé quay lưng về phía anh ta đã không thể chờ đợi được nữa, quay người lại nhìn anh đầy mong đợi. Bộ xương trắng nhỏ rõ ràng đã quên mất lời cảnh báo bản thân phải chịu đựng trước đó. "Thử xem." Lục Dã đưa "bộ quần áo đã hoàn thành" cho cô, nhìn vật biến dị nhỏ bé nhận lấy "quần áo" rồi vui vẻ mặc vào người, hình dung ra giọng nói của cô là giọng của một cô gái trong trẻo dễ nghe, rồi quan sát vật biến dị nhỏ bé một lần nữa, cuối cùng anh cũng hiểu ra đôi điều. Đợi đến khi vật biến dị nhỏ bé mặc xong quần áo, vui vẻ nắm lấy góc áo thì anh mới hỏi: "Bộ xương nhỏ, cô có tên không?" Hỏi tên thì cứ hỏi tên, gọi gì mà bộ xương nhỏ, hơn nữa, tại sao phải thêm chữ nhỏ vào từ bộ xương thế? Chẳng phải tôi nhỏ đi là do anh làm hại sao? Phong Kỳ Kỳ tức giận trong lòng rồi mắng hai câu nhưng sờ vào mảnh vải mềm mại có thể che đến tận cẳng chân, cô quyết định tha thứ cho sự vô lễ của anh: "Tất nhiên là có rồi nhưng tôi không nói cho anh biết!" Cô ngẩng đầu lên, lý lẽ hùng hồn: "Anh còn chưa nói tên cho tôi biết, tại sao tôi phải nói tên cho anh biết?"