Trong chớp mắt, nó biến mất sạch sẽ, không để lại chút gì, ở đó chỉ còn lại một bộ xương nhỏ trắng như ngọc.
Đám nấm vừa rồi còn đang động đậy thì lúc này im lặng như gà, như thể bị nhấn nút tạm dừng, một số đầu nấm vẫn còn đang rung rinh cũng đã cứng đờ đứng im.
Lục Dã không chú ý đến sự bất thường của đám nấm, chúng to và có thân lớn, im lặng như gà hay chuyển động nhẹ cũng khó có thể nhận ra bằng mắt thường.
Anh ngồi xổm xuống "nhặt" vật biến dị nhỏ trên mặt đất lên, mặc dù vừa bị cây nấm xấu xí đen hồng hôi hám nuốt vào nhưng cơ thể cô không hề sót lại chút vết bẩn hay mùi hôi nào, chỉ còn chút hơi ấm.
Có nghĩa là không sao.
Bị dọa ngất xỉu sao?
Anh lại ấn ngón tay xuống đất rồi giơ tay lên, đầu ngón tay dính đất ẩm, còn sót lại một chút mùi hôi của cây nấm xấu xí đen hồng kia nhưng không nồng.
Nếu đất dưới chân cũng có hoạt tính nuốt chửng thì không nên ở lại đây lâu.
Lục Dã đứng dậy, vừa đi vừa thử đánh thức bộ xương trắng nhỏ có vẻ bị dọa ngất nhưng không thành công.
Không biết có phải ảo giác không, anh cảm thấy vật biến dị nhỏ có vẻ hơi khác.
Vài giây sau, anh nhận ra rằng nhóc con này đã lớn hơn chút.
Ý thức của Phong Kỳ Kỳ mơ màng, cô chỉ thấy cả người được bao bọc trong dòng nước ấm dễ chịu, từng khúc xương được ngâm đến no nê.
Ăn no quá.
Cô vô thức lóe lên suy nghĩ này rồi ợ một cái.
Cảm giác ăn no thật hạnh phúc.
Trước đây dường như cô luôn không được ăn no.
Một giọng nói dịu dàng bỗng dưng vang lên trong đầu cô: "Từ từ thôi, đừng sợ, học cách kiểm soát là được rồi, Kỳ Kỳ giỏi nhất."
Kiểm soát cái gì?
Cô cố hết sức suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu gì cả, nghĩ mãi phát chán, thế là tỉnh.
Ánh sáng trước mắt mờ tối, chân cô chạm vào thứ gì đó lạnh ngắt, là viên đạn đã được Lục Dã chế tạo lại. ... Cô đang ở trong túi áo khoác của Lục Dã sao?
Không gian trong túi áo có hạn, may mà bộ xương của cô có thể gập lại mới nhét vào được, Phong Kỳ Kỳ nghĩ thầm không ngờ lại nhét người có ơn cứu mạng vào túi, xem lát nữa tôi dạy dỗ anh thế nào. Cô thò đầu nhỏ ra, tầm nhìn cũng sáng lên nhưng chưa kịp nói gì thì——
Ầm!!!
Tiếng nổ mạnh làm cho đầu óc vừa tỉnh dậy vẫn chưa tỉnh táo lắm của Phong Kỳ Kỳ ong ong, một vật thể khổng lồ đổ sầm xuống trong tầm mắt cô. Cô nghe thấy nhịp tim dồn dập của Lục Dã dần dần bình tĩnh lại.
Một tiếng ho khẽ vang lên đến từ Lục Dã.
Phong Kỳ Kỳ giật mình, cô nằm bò lên thành túi rồi nhảy ra ngoài. Khi nhảy ra ngoài cô mới phát hiện Lục Dã đang quỳ gối trên mặt đất, vẻ mặt không được tốt lắm, trên má phải có thêm một vết thương, máu đỏ tươi đang chảy ra.
"Anh không sao chứ?"
Cô hơi ngơ ngác, không phải vừa mới đi qua đám nấm sao? Lúc đó Lục Dã rất rợi hại, thở cũng không thở mạnh, mới bao lâu mà lại tiều tụy hơn lúc đó nhiều thế?
"Tỉnh rồi à?"
Nhìn thấy vật biến dị nhỏ đang nhảy nhót trước mắt, vẻ mặt như sát thần của Lục Dã dịu đi, đôi mắt đen như mực ấm áp trở lại.
"Không sao."
Anh đứng dậy, thuận tay đặt vật biến dị nhỏ lên vai.
Phong Kỳ Kỳ quay lại ghế lái rồi nhìn xung quanh mà sợ đến sững người.
Một, hai, ba...
Xung quanh lại có hơn mười cái xác của đám biến dị xấu xí nằm la liệt.