Chương 13 -

Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp

Nhất Hạ Nam Bắc 27-12-2023 11:36:20

Ăn cơm xong, An Tri Thu và Dương Quýnh cùng đến chỗ ông Mộc trong làng để đặt tủ bát và rương, còn An Tri Hạ thì về phòng đắp chăn bông. Nhân lúc trong phòng không có ai, cô lấy trong siêu thị ra một chiếc chăn lụa nặng bốn cân, bỏ vỏ chăn và lớp chăn lụa bên trong ra, trải đều lụa lên giường đất, lấy bông đã mua nhồi đều đều mỏng mỏng cho nặng thêm hai cân, sau đó ép chặt xuống, may lên trên lớp lót chăn bằng vải bông màu xanh. Đây không phải là công việc tinh tế, An Tri Hạ làm hai lần một lượt, còn chưa kịp làm xong chăn thì bên ngoài sân đã có động tĩnh. Hai người An Tri Thu loạng choạng đẩy xe đẩy tới cửa, mọi người nhao nhao tiến lên giúp đỡ, hai cái tủ lớn một nhỏ có khóa móc được đặt vào phòng bếp, bốn cái rương gỗ lớn, mỗi người một cái, còn có mấy cái giỏ trúc. Vừa thu dọn xong xuôi, một người đàn ông cường tráng chừng bốn mươi tuổi đẩy cánh cửa khép hờ ra, nghiêm nghị hô to: "Mọi người đều ở đây đúng không? Tôi tới xem một chút, nhân tiện cũng nói rõ cho mọi người biết về chuyện đi săn mùa đông." "Đây là đồng chí Phương Hữu Vi, trưởng thôn của chúng tôi." Trịnh Lập Trí bước lên phía trước nhiệt tình giới thiệu: "Đây là các đồng chí An Tri Thu, An Tri Hạ, Dương Quýnh và Kỳ Vân Lan." Chào hỏi nhau xong, mọi người đón trưởng thôn vào nhà chính. "Hôm qua đã quá muộn, tôi nghĩ mọi người vừa đói vừa mệt nên mới không tới đây. Thế nào, có phải điều kiện của thôn chúng tôi so với tưởng tượng của mọi người còn khó khăn hơn không?" "Ở đây không khí tốt, phòng ở còn rộng rãi hơn chỗ của chúng tôi trong thành phố rất nhiều, buổi tối còn có giường ngủ, cũng là nơi có thể khiến người ta ở lại lâu dài." An Tri Thu cười nói, người khác nghe sẽ cảm thấy đây là một lời khách sáo giả dối, nhưng An Tri Hạ nghe vào tai lại cảm thấy tràn ngập vị chua xót. Anh trai đã ngủ trên băng ghế từ năm mười tuổi, co ro nằm ngủ khổ sở, thế mà vẫn cao được hơn một mét tám. Nguyên chủ chỉ biết ỷ lại anh trai mình, nhưng vì sao thiếu niên gầy gò trước mắt lại cứ lấy nguyên chủ làm tín ngưỡng sống thế này? "Đúng vậy." Dương Quýnh vội vàng tiếp tục nói lời hay: "Chúng cháu ở thành phố nhìn thì đàng hoàng vậy thôi, nhưng một gia đình nhiều người chen chúc ở một nơi mấy chục mét vuông, muốn quay người cũng thấy khó, thật sự không thoải mái bằng vùng nông thôn này." Trưởng thôn nghe vậy thì hài lòng gật đầu: "Được, mọi người có thể sống thoải mái thì tốt. Nhưng mà xuống nông thôn gian khổ không chỉ có cơm ăn áo mặc, chờ khi nào mùa xuân phải xuống ruộng làm việc mới là quan trọng." Trong khi nói chuyện, Kỳ Vân Lan bưng một bát nước đường đỏ đi tới, dịu dàng cười nói: "Trưởng thôn làm ấm người trước đi ạ, làm phiền bác tự mình tới đây một chuyến rồi." "Không có gì đáng ngại, mọi người tới thôn Hà Đường thì cũng như người trong thôn rồi, tôi mà không đi một chuyến cũng sẽ cảm thấy áy náy trong lòng." Trưởng thôn khoát khoát tay, không bưng lên uống, mà nghiêm mặt nói với những người trong phòng: "Mỗi khi có một nhóm thanh niên trí thức đến đây, tôi đều sẽ cảnh cáo trước, mọi người làm bao nhiêu thì sẽ được chia lương bấy nhiêu, nhưng tuyệt đối đừng mong đợi người khác giúp đỡ, đương nhiên nếu điều kiện trong nhà mọi người không tệ thì sẽ khác." Mấy người đương nhiên phải nghiêm túc gật đầu cam đoan. "Ừm, thôn chúng ta cách thị trấn hơn mười cây số, cũng không bị chuyện bên ảnh hưởng, dân làng chỉ vùi đầu vào ruộng đồng, mọi người là con nhà thành phố, lại là người thông minh được đi học, nhưng tôi không cho phép mọi người mang tập tục bên ngoài vào, ngày hôm nay phê phán người này, ngày mai chống lại người kia, phá vỡ cuộc sống yên bình trong làng." "Trưởng thôn yên tâm, chúng cháu đang hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia ủng hộ xây dựng nông thôn, thật lòng chân thành làm việc thực tế, hơn nữa, nói thật với bác, chúng cháu xuống nông thôn cũng bởi vì không thích những chuyện kia, trốn tới đây để được yên bình đấy ạ." Kỳ Vân Lan khá to gan, vừa dứt lời đã khiến những người trong phòng ai nấy đều kinh ngạc. Tình hình hiện tại đang căng thẳng, ai cũng muốn bịt miệng mình lại, sợ nói ra cái gì sai sót sẽ bị người ta nghe được mà báo cáo. Cảm giác kỳ lạ trong lòng An Tri Hạ lại tăng thêm một phần.