Mặc dù Tân Chu là tỉnh lỵ của Giang Châu nhưng lại nằm ở miền trung nước Trung Quốc, nên giao thông và kinh tế cũng kém xa so với hai thành phố Duyên Hải và Thượng Hải.
Nhìn những con đường cũ nát, dơ dáy bẩn thỉu và hoang vắng, thậm chí còn không có nổi một chiếc xe đạp, mọi người ai nấy đều tròn mắt sững sờ, tỉnh lỵ còn thế này thôi nói gì đến những làng quê phía dưới!
Bọn họ muộn màng nhận ra việc dấn thân cống hiến sức mình cho xây dựng và phát triển nông thôn không phải là một câu khẩu hiệu đơn giản.
Hôm nay là ngày mồng mười tháng mười hai âm lịch, mùa đông ở Tân Chu kết hợp giữa cái rét thấu xương ở miền bắc với cái lạnh kéo dài ở miền nam, nên cho dù ai cũng quấn chặt áo bông trên thân, cũng không cảm thấy ấm áp hơn được bao nhiêu.
Hai anh em nhà họ An và đám người phải đi xe buýt ba tiếng đồng hồ mới đến nơi đồng bào gặp gỡ thanh niên trí thức trong thị trấn Nam Nhạn, nghe nói còn phải đi bộ mười lăm cây số đường núi nữa!
"Còn hai tiếng nữa mới bắt đầu xuất phát. Chúng ta hãy gửi hành lý lại rồi cùng nhau đi mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày đi? Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị ở dưới thị trấn chắc không có hàng đầy đủ đâu." Kỳ Vân Lan cười nhẹ đề nghị, được tất cả mọi người đồng ý.
Thời gian không còn nhiều nên mọi người quyết định chia nhau ra hành động, anh em nhà họ An nhìn nhau, bọn họ đã sớm lập danh sách chi tiết từ trên tàu rồi. Lúc này, mỗi người đều cầm tiền phiếu cùng với nhóm được chia lao đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, công ty lương thực và những nơi khác.
An Tri Hạ ăn mặc cũ nát nên ánh mắt của những cô gái khác đều lộ ra vẻ khinh thường và xa lánh, dù sao cũng không ai muốn dành quá nhiều thời gian cho một mối quan hệ không có lợi ích.
Ngược lại, Kỳ Vân Lan lại rất thân thiện nắm lấy cánh tay cô, cười nói: "Lúc đầu mình còn lo lắng cậu sẽ không đi, không ngờ bây giờ lại có thêm một người chị em, sau này chúng ta nhớ giúp đỡ nhau nha?"
Những người còn lại đã ăn đồ ăn vặt của Kỳ Vân Lan trên xe đều nhao nhao phụ hoạ, nói với An Tri Hạ: "Cậu thật là may mắn, đồng chí Kỳ Vân Lan vừa xinh đẹp dịu dàng lại hào phóng, còn vô cùng tài giỏi nữa, không biết có bao nhiêu người muốn được chia nhóm với cậu ấy đâu."
An Tri Hạ nghiêm mặt rút cánh tay ra: "Không phải cậu nói còn ít thời gian sao? Các cậu cứ ở đây mà tâng bốc cậu ta, tôi đi mua đồ đã." Nói rồi nhanh chân đuổi theo anh trai, chạy đến hợp tác xã tiếp thị cung ứng đầu tiên.
"Với cái dáng vẻ nghèo kiết xác xấu xí kia mà cậu ta còn có mặt mũi làm bộ làm tịch như vậy à?"
"Không phải người ta còn có anh trai để bám đít sao?"
Một đám nữ sinh nghe đến đây đều phá lên cười, anh em nhà họ An nổi tiếng nghèo kiết xác ở trường, ngoại trừ một số nam sinh không câu nệ tiểu tiết thân thiết với An Tri Thu ra, tất cả những người còn lại đều phớt lờ bọn họ.
Kỳ Vân Lan bất lực lắc đầu: "Đâu ai có quyền lựa chọn điều kiện gia đình của mình, nhưng ai bảo sau này bọn họ không có tương lai chứ? Trong sách không phải có câu đừng khinh thiếu niên nghèo sao?"
Trong đầu nghĩ lại dáng người đẹp trai mạnh mẽ rắn rỏi kia, khuôn mặt trắng nõn của cô ta lập tức đỏ ửng, ánh mắt trở nên kiên định.
"Được rồi, được rồi, chúng tôi biết cậu có lòng tốt, không muốn làm mất mặt người khác." Những cô gái khác cười cười, đi ở hai bên khoác tay cô ta: "Dù sao chỗ chúng ta được chia đến cũng không xa nhau lắm, đợi khi nào sống quen rồi nhất định phải thường xuyên liên lạc nha!"
Không biết tình hình ở nông thôn ra sao nên hai anh em quyết định giấu nhẹm đi mua một số nhu yếu phẩm trước như vải để may chăn mền, quần áo, mũ nón, bông, len, đồ may vá... Cùng với những nhu yếu phẩm hàng ngày: bàn chải đánh răng, kem đánh răng, kem bảo vệ da, dầu ô liu, chậu men, phích nước nóng, xà phòng... Thực phẩm: đường đỏ, sữa bột, bánh quy, bánh ngọt, mì xào, mì khô, dưa muối... còn thêm bút, vở, từ điển... Cứ như vậy đến lúc quay lại hai anh em bọn họ đã xách thêm hai cái túi lớn.
Từ kinh độ phồn vinh náo nhiệt trong trong mắt mọi người, đến thôn làng Hà Đường tối tăm yên tĩnh được bao quanh bởi những ngọn núi.
Khi thế giới bên ngoài xảy ra hỗn loạn, thì nơi này vẫn yên tĩnh như lúc đầu, giống như một bức tranh thủy mặc chưa bị thời hiện đại xâm chiếm, nó có vẻ đẹp tuyệt vời dưới ánh chiều tà mùa đông, cũng có vẻ bất lực và một chút tuyệt vọng khiến người khác không thể rũ bỏ được.