Thanh niên trí thức về nông thôn hỗ trợ xây dựng, có người nhiệt tình hưởng ứng tiếng gọi của tổ quốc, có người không còn cách nào khác vì bị chia đều, nhưng dù thế nào đi nữa, vé xe mà văn phòng thanh niên trí thức đã mua cho họ dù là vé ghế cứng nhưng đều có số ghế rồi.
Theo số trên vé xe, họ tìm được vị trí của mình rất nhanh, An Tri Thu tươi cười chào hỏi những người bên trong, đưa hành lý trong tay vào, bản thân một bước nhảy vào cửa sổ chật hẹp, chưa kịp đứng vững đã quay người đưa tay về phía An Tri Hạ.
An Tri Hạ trẻ hơn 10 tuổi vươn tay ra, đôi chân mảnh khảnh bật mạnh, vừa muốn nhảy lên thì đã bị cha An kéo lại.
Nhìn đứa con gái lớn mặt đỏ bừng vì lạnh giống người vợ quá cố của mình, ông An mím môi một cái, định đưa đôi bàn tay thô ráp xoa đầu cô bé nhưng bị cô tránh đi.
An Tri Thu và An Tri Hạ là đứa con trước của ông ấy, cũng đã từng tràn đầy kỳ vọng và yêu thương, nhưng rồi mẹ của hai đứa ra đi, ngôi nhà bỗng trở nên hỗn loạn, ba bữa đều ăn ở nhà ăn, tiền kiếm được đến cuối tháng cũng tiêu hết, quần áo rách nát không ai khâu lại. Nói chung, để giải quyết rắc rối, ông ta nhờ người tìm một người phụ nữ, cũng không quan tâm đến người ta ra sao. Sau bảy năm, cuộc sống của bản thân ông ta trôi qua suôn sẻ, nhưng nó khiến hai anh em chịu khổ cực.
"Cha, cha không có năng lực, hai anh em các con phải chăm sóc lẫn nhau." Ông nói mà miệng đắng ngắt, nhét vào trong tay cô thứ gì đó được bọc trong khăn tay rồi siết tay cô, trong mắt ánh lên tình thương muộn màng và chút không nỡ: "Sau này cha sẽ cho con nhiều đồ ăn, tiền phiếu hơn, đợi qua năm mới thì xin nghỉ phép về đây rồi cha bù đắp cho con. Cha ở đây, các con sẽ luôn có chỗ về."
Nếu như nguyên chủ ở đây, có lẽ thật sự bị tình yêu thương bên ngoài của ông ta lừa gạt, nhưng một đời tuổi trẻ đã vĩnh viễn ở lại mùa đông, cô không chút hổ thẹn nhét đồ vào túi, nhếch khóe môi: "Tôi với anh đã tự hỏi vô số lần, nếu như trong cơ thể của mất đi một nửa dòng máu, có phải sẽ hạnh phúc hơn so hiện tại không?"
Nỗi đau buốt giá chắc cũng thế này thôi, ông An sững sờ tại chỗ nhìn đoàn tàu đi xa, chợt nhận ra rằng con trai và con gái mình chỉ sợ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Vừa lên xe, khóe mắt liếc nhìn đám đông chen chúc, An Tri Hạ ho dữ dội, như muốn ho cả phổi ra ngoài.
An Tri Thu sợ tới mức vội vàng lấy cái bình tráng men sặc sỡ ra xin người ta ít nước: "Mau uống chút nước đi, sáng nay không phải vẫn khỏe sao? Sao giờ bệnh lại nặng rồi?" Anh khó chịu nói: "Nếu biết thế này, anh đã không để em đứng với họ lâu như vậy."
Ừng ừng uống nước, sắc mặt cô đỏ bừng, thân thể mềm nhũn bám vào người anh trai, nhẹ nhàng nói nói: "Anh, anh đừng cằn nhằn nữa, em đang say đây, mau tìm một chỗ ngồi xuống." Sau đó, cô lại ho lần nữa như xé ruột xé gan.
Anh bị dọa cho tái mặt, An Tri Thu vội vàng lấy vé tìm một chỗ ngồi, nhìn một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang ôm một đứa trẻ trên tay và một người đàn ông trạc tuổi hôi hám bên cạnh cô ấy, anh nói với vẻ không vui: "Bác, chú, đây là chỗ ngồi của anh em cháu, phiền cô chú nhường cho."
Người phụ nữ cau mày, nói nhỏ: "Cô đứng với chú đứng cả ngày rồi, con của cô rất mệt, các cháu tốt bụng nhường chỗ cho chúng tôi ngồi nghỉ một lát."
Người đàn ông cũng ha ha cười thật thà, không nhúc nhích mông chút nào.
An Tri Hạ đang ho đến chảy nước mắt lắc đầu liên tục, cô không nói được lời nào, nhìn những người xung quanh nóng hết ruột gan.
"Cô, chú, chúng cháu rất vui vẻ nhường chỗ cho cô chú thôi, nhưng cô chú không thấy đồng chí này bệnh nặng không thể đứng vững nổi hay sao?"