An Tri Thu không khách khí đá anh ấy một cái: "Nếu như em nhớ không lầm, anh ăn tận hai cái bánh bao lớn cùng một bát đồ ăn, bây giờ còn có thể ăn tiếp sao?"
Nhiếp Nghĩa Xương liên tục rúc vào bả vai anh, nhỏ giọng rên rỉ nói: "Nếu mà anh biết em gái có tay nghề như thế này thì anh cũng bỏ hết dầu, thịt, trứng rồi, chắc chắn anh sẽ kêu Lỗi Tử kết nhóm với hai đứa nữa. Anh bị người phụ nữ Trần Tư Khả kia lừa thảm rồi hu hu!"
"Em gái ai người đó thương, em không muốn liên lụy đến con bé, anh cầm thịt của anh đi đi." An Tri Thu gắp một ít thức ăn ra nhét vào trong lòng anh ấy, cười mắng đẩy người đi ra.
Hai anh em ngồi trong bếp ăn cơm, món thịt kho tàu với trứng cút ngọt mềm xốp, tan nhanh trong miệng, cải trắng xào dấm ngọt thanh giải ngán rất sướng miệng, cá chiên lên một chút rồi thêm nước, thêm gia vị, hành lá, màu sắc trắng sữa cực kỳ thơm ngon. Cơm dùng bếp lò nấu lên, hạt gạo óng ánh trong veo, thơm phức, rưới nước sốt thịt kho tàu lên thì hết cả nửa nồi.
"Hạ Hạ, tay nghề của em cũng đỉnh quá rồi, chẳng trách sao thanh niên trí thức Nhiếp lại mặt dày ăn tận bốn bát cơm." Với sức mạnh quan hệ mật thiết của Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi, chẳng phải nói cũng biết Hàng Hướng Lỗi là người ăn hai trong số bốn bát cơm đó.
An Tri Hạ chống cằm nhìn anh trai rửa bát đĩa tiêu thực, gật đầu giải thích nói: "Lúc trước em đi nhặt củi có đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh, ngửi thấy bên trong có mùi thơm không chịu nổi, thế là lén trốn dưới cửa sổ ngửi cho thỏa cơn thèm, nhiều lần quá nên học trộm được thôi."
Những lời này khiến An Tri Thu cảm thấy chua xót trong lòng, nghẹn ngào trả lời: "Sau này anh sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, cố gắng đạt đủ công điểm..." Nói đến đây, anh cảm thấy hết sức phiền muộn, mình coi người ta là anh, nhưng nếu có thể bớt đi phần ăn của hai người thì tốt rồi.
An Tri Hạ cười đáp lại: "Em biết anh trai là tốt nhất!"
An Tri Thu đỏ mặt, không nhịn được hừ một tiếng: "Đầu mùa xuân năm sau chúng ta cũng sẽ nuôi mấy con gà, mỗi ngày đều có trứng gà tươi để ăn, mỗi tháng thịt hai con bồi bổ cơ thể. Nuôi thêm hai con heo nữa, một con nộp lên, một con để dành Tết năm sau ăn."
"Anh cũng sẽ thường xuyên ra sông bắt cá, tôm, cua, chạch về làm mấy bữa ngon, không thua kém gì so với bữa ăn của người thành phố đâu."
"Đúng rồi, để buổi chiều anh đi tìm người xây một cái bếp lò sát bên phòng bếp, tránh khỏi việc em phải xếp hàng chờ nấu cơm nữa..."
Cô cực kỳ cổ động khen ngợi hai câu, đột nhiên nhớ tới tình tiết trong sách, khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên trắng bệch.
Tiểu thuyết dựa trên mối quan hệ tình cảm sự nghiệp của nữ chính và nam chính, lấy đó làm tuyến chính, có một số nhân vật phụ quan trọng phát triển tuyến nhánh, những người còn lại thì chỉ được viết bằng vài câu qua loa.
Đúng là Phòng Viên có ba đứa con, đáng tiếc sau này đều lần lượt qua đời.
Cho nên nữ chính có thể buông bỏ nỗi khúc mắc trong lòng mà tấn công anh ta, nhưng trên đời đã không còn người thân ruột thịt, trái tim của đại lão cũng cứng rắn lạnh lẽo như sắt, không hề dễ dàng bị rung động.
Kỳ Vân Lan tấn công mãi không được, lại bị mấy tên ăn mày trong thôn quấy rối, thế là chuẩn bị sử dụng các thủ đoạn đặc biệt để đạt được mong muốn, nhưng lại bị trời xui đất khiến mà nên duyên với nam chính. Người phụ nữ vừa mới giây trước còn bám lấy mình, giây sau đã quay người lao vào vòng tay người khác, trong lòng đại lão tự nhiên có phần mất cân bằng, càng lúc dành nhiều sự quan tâm hơn cho Kỳ Vân Lan, đồng thời cũng phát hiện ra những ưu điểm khác nhau của cô ta, sinh ra một chút hảo cảm.
Chỉ dựa vào một chút hảo cảm đó, nữ chính lập tức cưỡi lên cơn gió đông này của anh ta, sống một cuộc sống suôn sẻ với nam chính.
Trong truyện nói như thế nào?
Nói Phòng Viên có ba đứa con, đứa con trai lớn nhất đào băng bắt cá vào mùa đông, không cẩn thận rơi xuống hố băng, chờ tới khi hai đứa em gọi người lớn đến, cậu bé đã ngâm nước mà chết, cả người bị đông cứng đến tím xanh, trong tay còn ôm chặt một con cá lớn, người lớn nhìn thấy ai cũng không nhịn được rơi lệ xót xa.
Thảo nào, thảo nào cô cứ dặn dò cậu bé đừng có lén lút đi câu cá.