An Tri Thu tự cười nhạo mình một câu, sau đó lập tức xoa dịu đôi lông mày đang cau lại của An Tri Hạ: "Được rồi, bây giờ là xã hội pháp trị, trưởng thôn chịu trách nhiệm quản lý nơi này, cũng không thể nói gì với bí thư thôn chi bộ. Em đừng để ý việc này nữa, sau này gặp anh ta thì tránh ra xa chút, biết chưa?"
An Tri Hạ buồn bực dạ một tiếng, lúc đọc truyện cảm thấy nam chính mưu lược cứng cỏi, văn võ song toàn, cực kỳ có sức hút, nữ chính thì mạnh mẽ dịu dàng im lặng phát tài, nhưng hôm nay mình là pháo hôi bị tác động đến, cũng không thấy quá tươi đẹp như vậy.
Nam nữ chính tràn đầy ác ý với cô thì có!
Tỉnh lại sau giấc ngủ, tất cả mọi người như bị điên, ai nấy ăn cơm đơn giản xong thì mặc áo bông tập trung ở ủy ban thôn.
An Tri Hạ theo sát anh trai, khi đám thanh niên trí thức kéo đến, cô chỉ có thể kiễng chân ở bên ngoài vểnh tai lên nghe.
"Các thôn dân, cuộc đi săn mùa đông của chúng ta đã kết thúc vào ngày hôm qua, mặc dù có chút khó khăn trắc trở, nhưng lại thu hoạch rất phong phú..." Nghe đến đó, mọi người đều vui vẻ vỗ tay tán thưởng, bầu không khí có sức cuốn hút cực mạnh.
Đơn giản phát biểu xong, người bán thịt được mời cũng mang đồ đến, theo sau là nhân viên từ hợp tác xã tiếp thị và cung ứng. Một nửa con mồi phải được giao hiến, còn lại chia nhau theo tỷ lệ bốn ăn sáu.
Hai anh em nhận được hai cân thịt lợn rừng, một con gà rừng và một con thỏ hoang.
Khi mọi người đang mang đồ được chia dần dần rời đi, An Tri Thu đụng đụng vào cánh tay của An Tri Hạ, hất cằm về một hướng ra hiệu: "Hừm, người đang đứng giữa đám phụ nữ kia là Thôi Thiên Hạo đấy."
An Tri Hạ nhét con thỏ vào trong lòng anh trai, hai tay chắp sau lưng, giả vờ như tò mò đi tới xem.
"Hạo Tử, em mang một hộp kem bảo vệ da trên thị trấn về cho chị dâu thôi..."
"Anh Hạo, em muốn một cục xà phòng thơm, anh có phiếu không? Em dùng tiền đổi cho anh..."
"Chị dâu em sắp sinh, em xem có thể mua giúp ít đường đỏ được không?"
Những cô gái và nàng dâu sắp dìm chết người đàn ông, vừa nói nhao nhao vừa vung vẩy những đồng hào trong tay. Ai nấy đều có đôi mắt long lanh và gò má ửng hồng, không biết là do gió đông thổi qua hay là không kìm được kích động khi nhìn thấy đàn ông.
"Các thím, chị gái, em gái, chị dâu, mọi người xếp hàng từng người một." Thôi Thiên Hạo bất đắc dĩ run rẩy giơ bút máy và vở viết lên, trong giọng nói mang theo ý cười: "Tôi sẽ ghi lại lần lượt, nếu sót sai thì không phải mọi người mất tiền oan sao?"
Mọi người cười ha ha nói: "Anh là công nhân trong thành phố, sao có thể coi trọng hai ba xu trong tay chúng tôi được?" Nhưng bọn họ cũng nhanh chóng xếp thành hàng, đột ngột lộ ra An Tri Hạ một mình đứng đấy.
Thôi Thiên Hạo liếc qua, cả hai đều có thể nhìn rõ dáng vẻ của nhau.
Là nam chính, anh ta là một thường dân ở thôn Hà Đường, mặc một chiếc áo liền quần màu xanh đậm cực kỳ ngay ngắn, càng tôn lên dáng người cao lớn thẳng tắp. Anh ta có ngũ quan đoan chính, làn da trắng nõn, mái tóc mềm mại và một cặp kính gọng đen treo trên sống mũi, đúng là cái loại mặt người dạ thú.
An Tri Hạ liếc nhìn qua, khắc sâu nhớ kỹ dáng vẻ của anh ta, hất bím tóc một cái rồi cộc cộc chạy đi.
Trong ánh mắt Thôi Thiên Hạo lóe lên vẻ khinh thường, cúi đầu mỉm cười đăng ký cho mọi người. Anh ta là công nhân của một nhà máy giày da trong thị trấn, bởi vì có trình độ của học sinh cấp ba nên thỉnh thoảng được ngồi trên chiếc xe thể thao của văn phòng, dáng vẻ đẹp trai, tính tình khá tốt nên rất được lòng phụ nữ. Đương nhiên cũng trở thành miếng thịt mỡ trong mắt một số thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Nhìn cái cách mà nữ thanh niên trí thức mới tới này nhìn anh ta không chớp mắt, sợ là cũng nảy ra ý tưởng như vậy đi?