CHƯƠNG 15: NGƯỜI PHỤ NỮ VÁY ĐỎ

Tuyến xe cuối ngày mang số 13

Lão già tám mươi 23-03-2023 12:10:35

Ảnh chụp năm người mặc áo rằn ri khoác vai lẫn nhau, y như chiến hữu thân thiết. Lưu Vân Ba cùng lão Vũ có mặt trong ảnh đã làm tôi choáng váng, nhưng thứ khiến tôi có chết cũng không ngờ được, chính là lão Đường và Lưu Vân Ba cũng quen biết nhau. Bất giác tuyệt vọng, nhìn chằm chằm bức ảnh đen trắng trên tường, ngẫm lại bản thân thật đáng thương. Tôi đã bị đùa bỡn trước mặt mấy kẻ này. Đang nhìn đến nhập tâm thì đột nhiên "kẽo kẹt", một ông già chừng 70 tuổi đẩy cửa bước vào. Ông già đội mũ rơm, mặc áo trắng, quần thụng đen, hẳn chính là chủ nhà, trưởng thôn Hổ Yêu Sơn. Thấy tôi và tiểu Lục đứng trong nhà, ông lão nghi ngờ hỏi: "Hai người là?" Tôi chạy nhanh tới bắt tay, nói: "Ngài là trưởng thôn đúng không? Hai chúng tôi từ thành phố xuống, muốn tìm ngài hỏi thăm chút chuyện!" Trưởng thôn cẩn thận dò xét tôi từ đầu tới chân, chậm rãi hỏi: "Hỏi thăm chuyện gì?" "Trưởng thôn, tôi muốn hỏi về mấy người trên bức ảnh này!" Vừa nói tôi vừa chỉ tấm ảnh đen trắng. Trưởng thôn thoáng liếc bức ảnh, nghi ngờ nhìn tôi, rồi lại nhìn tiểu Lục phía sau: "Sao, cậu hỏi mấy người họ làm gì?" Lúc đến, tôi chỉ định tìm hiểu về Lưu Vân Ba, nhưng nhìn thấy bức ảnh trên tường mới biết mình quá non nớt. Ba người này, một người đã từng là đồng nghiệp, một là lãnh đạo, một còn lại là ân nhân. Vậy mà chỉ nháy mắt thay đổi bất ngờ, người ma bất chung đường. Ba người này vốn không nên cùng xuất hiện trong một bức ảnh, giờ thứ mà tôi muốn tìm hiểu, là từng người một trong số họ. Thấy trưởng thôn có vẻ khá cảnh giá, tôi linh động nói: "Trưởng thôn, thực ra tôi được người trong bức ảnh kia, lão Vũ giới thiệu, nhờ tới đây hỏi thăm ngài về đồng tiền hổ văn." Giả bộ nghiêm trang, xét thấy mấy người họ có quan hệ phứ tạp, đành lợi dụng chuyện mà lão Vũ nói trong cơn say để lừa trưởng thôn. Quả nhiên có hiệu quả, vừa nghe nhắc đến đồng tiền hổ văn, hai mắt trưởng thôn trợn tròn. "Sao? Hắn cầm sách rồi mà còn chưa đủ, vẫn tiếc đồng tiền? Chẳng phải lúc trước đã thống nhất rồi ư?" Tiểu Lục đứng cạnh nghe chẳng hiểu gì, đẩy tay tôi, hỏi nhỏ: "Huynh đệ, anh nói gì thế, sao tôi nghe chẳng hiểu?" Vội vàng trừng mắt ra hiệu, tôi quay sang tiếp tục hỏi: "Lão Vũ nói vẫn không quên được cái đồng tiền kia, còn có..." Đầu óc tôi lại chuyển một cái, dựa theo đó nhắc đến Lưu Vân Ba luôn: "Còn có cái đồng hồ được khai quật hai năm trước nữa." Vừa dứt lời, trưởng thôn liền nổi nóng, giật phăng cái mũ trên đầu ném xuống đất: "Rốt cuộc tên vương bát đản này muốn gì nữa? Được cuốn sách rồi, lại vẫn tơ tưởng hai thứ kia?" "Đúng vậy, lão Vũ nghe nói hai năm trước Lưu Vân Ba đến lấy cái đồng hồ đi rồi, cho nên rất tức giận." "Hắn tức giận? A! Năm đó trong động quỷ, nếu không phải ta cứu, mẫy tên nhãi này đã sớm nằm lại rồi!" Trưởng thôn giận đến đỏ bừng mặt, hung hăng nói tiếp: "Còn chưa kể, Lưu Vân Ba hai năm trước đến lấy cái đồng hồ, đã phải trả giá. Còn cái tên kia, mang cuốn sách đi mà có để lại cái chó gì đâu!" Thấy ông lão cắn câu, trong lòng mừng lắm, nhưng vẫn giả bộ điềm tĩnh, tiếp tục kích tướng: "Trưởng thôn, chuyện là như vậy đấy. Cái chính là Đường Hiện Sinh, người này..." Thật sự thì tôi không biết lão Đường có quan hệ gì với bọn họ, không dám tùy tiện bịa chuyện, nên chỉ ẫm ờ mà nhắc đến tên lão. "Đường Hiện Sinh? Hắn đã chết 10 năm rồi, tên Vũ chết tiệt còn nhắc tới làm gì?" Không ngờ trưởng thôn cũng biết lão Đường đã chết, vậy thì hết cách hỏi, đành nói sáng chuyện khác: "Trưởng thôn, xin ngài bớt giận, lão Vũ bảo tôi tới tìm ông, thực chất tôi không hề tán thành. Chuyện khác không nói, chỉ riêng việc quan hệ của anh ta với Lưu Vân Ba đã không nên làm vậy rồi." Trưởng thôn thở dài, mời tôi và tiểu Lục ngồi, hai chúng tôi ngồi xuống mép giường, ông ta tiếp tục nói: "Mấy tiểu tử này năm đó tham gia quân ngũ thường lui tới nơi này. Quan hệ tốt lắm, tốt đến mức một cái quần mặc chung, nhưng cậu nói xem, chỉ vì vài món bảo bối mà trở mặt coi nhau như kẻ thù!" Lòng vòng mãi cuối cùng cũng moi được thông tin, hóa ra đúng là lão Đường, Lưu Vân Ba và lão Ngô là chiến hữu cùng quân ngũ. Trưởng thôn dứt lời, lại tiếp tục nghi ngờ gì đó, nhìn tôi hỏi: "Mà không đúng, đồng tiền hổ văn năm ngoài tôi đã giao cho tiểu Vương, việc này hắn biết, sao lại còn bảo cậu đến hỏi?" Bất thình lình ông ấy hỏi câu này khiến tôi không kịp chuẩn bị, nhất thời nghẹn lời, lắp bắp. Thấy bộ dạng ấp úng của tôi, có vẻ trưởng thôn đã đoán được gì đó: "Được lắm, hai tiểu tử nhãi ranh, không phải các cậu đến lừa tôi đấy chứ?" Thấy chuyện sắp bại lộ, không thể hỏi tiếp, tôi đành cười ha hả: "Ngài cứ đùa, ngài lớn tuổi như vậy rồi, tôi còn lừa được cái gì? Chủ yếu là đến thăm ngài thôi." Trưởng thôn nghe vậy bèn nghiêng đầu ngó ra bàn nước, rồi lạnh giọng nói: "Nhãi ranh đừng nói dối, hai cậu tay không tới đây, được người khác nhờ đi thăm mà lại không mang quà cáp?" Tôi thầm than, đúng là gừng càng già càng cay, dù lớn tuổi như thế rồi mà tâm tư vẫn rất kín kẽ. Bèn móc 200 tệ trong túi ra, đưa cho trưởng thôn, nói: "Trưởng thôn, thực sự là lúc bắt xe gấp quá, quên mua quà, ngài cầm tạm ít tiền này coi như nể mặt." Trưởn thôn cũng không ngu, lập tức duỗi tay nhận, cười khanh khách: "Thằng nhãi cậu nhanh trí đấy, lão già ta suýt thì bị cậu cho một vố!" Lão già quá thông minh, đã đến nước này thì khó mà moi thêm được thông tin gì, đành hàn huyên vài câu rồi cáo từ, trưởng thôn tiễn chúng tôi ra tận ngoài đường cái. Khi lên xe, trưởng thôn bỗng kéo áo, nói nhỏ với tôi: "Thằng nhãi, lần sau nếu muốn biết chuyện, cứ tới, khỏi cần quà cáp, cứ mang 200 tệ là được." Trên xe, tiểu Lục vẫn vẻ mặt khó hiểu, hỏi, nhưng đầu óc tôi đang quay cuồng, chẳng buồn giải thích cho cậu ta. Chuyến đi này đến Hổ Yêu Sơn vẫn là đúng đắn. Ít nhất tôi có thể loại trừ một vài người khỏi danh sách tin cậy của mình. Lão Vũ, Lưu Vân Ba, có quá nhiều bí mật ẩn trong hai con người này. Những gì tôi biết mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Còn về cuốn sách lão Vũ cầm đi mà trưởng thôn nói, tôi không có hứng thú, dù nó có là bảo vật trị giá mấy trăm triệu đi chăng nữa, cũng chẳng liên quan gì đến cuộc đời tôi. Không hỏi được gì, tiểu Lục lẩm bẩm: "Anh xem anh đấy, đi xa như vậy, nói dối cái gì cũng chả hiểu, lại còn mất 200 tệ, anh là kẻ ngu à?" Tôi mỉm cười gật đầu, đúng, tôi là kẻ ngốc, tin tưởng nhiều người như vậy để bị xoay vòng như chong chóng. Chợt nhớ đến án mạng trong công ty, tôi hỏi tiểu Lục: "Tiểu Lục, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, bình thường cậu chạy xe từ xưởng giấy về là tầm hơn 1h một chút, cái hôm cậu phát hiện xác thầy cúng kia là khoảng 2h sáng. Cậu đã làm gì trong khoảng thời gian đó?" Tiểu Lục lập tức mất tự nhiên, cười trừ: "Đừng nhắc nữa, tối đó lúc lái xe đến đập nước, tôi thấy có một cô gái định nhảy xuống hồ." Tôi trợn tròn mắt: "Cái gì? Nhảy xuống hồ?" "Thật đấy, đúng là nhảy xuống hồ. Hôm đó trăng rất sáng, từ đằng xa tôi đã trông thấy có người đứng cạnh đập nước." Choáng váng, tôi cao giọng hỏi: "Rồi cậu xuống xe, chạy tới cứu?" Tiểu Lục ngơ ra nhìn tôi, gật gật đầu, nét mặt cậu ta tỏ vẻ có gì là lạ đâu? Tôi quay sang nói với cậu ta: "Tiểu Lục, cậu từng này tuổi rồi, chưa thấy ma cũng dễ hiểu, nhưng lẽ nào cậu chưa xem phim ma bao giờ? Hơn 12h đêm, giữa nơi hoang vắng như vậy mà dám xuống xe, cậu không biết sợ à?" Tiểu Lục xùy một tiếng, đáp: "Huynh đệ, tôi nói anh đừng giận, trước giờ tôi chả tin ba chuyện ma mãnh, tôi không sợ đâu." Thật sự muốn chửi tục, nhưng tôi vẫn cố nhịn, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?" "Một nửa người cô gái mặc váy đỏ đã chìm xuống nước, may mà tôi có sứ khỏe nên kéo được lên." Nghe đến hai từ váy đỏ khiến tôi hít vào một hơi khí lạnh. Cả đoạn đường còn lại không lên tiếng, chưa tính đến chuyện cô gái cậu ta cứu có phải là người không, riêng cái tính lương thiện thích lo chuyện bao đồng đã làm cậu ta khó sống trên đời rồi. Đặc biệt trong cái thế giới mà không chỉ có con người, còn đủ các loại yêu ma quỷ quái, quan trọng nhất là bạn chẳng thể phân biệt được đâu là ma, đâu là người. 6h chiều thì tôi và tiểu Lục về đến công ty. Sau hai vụ án mạng, không khí trong công ty vô cùng nặng nề, đám tài xế luôn mang bộ mặt căng thẳng, chẳng cười đùa như trước. Còn tôi, sau khi biết một số thông tin từ trưởng thôn, đã mất lòng tin với tất cả. Tôi nghi ngờ từng lời mà Lưu Vân Ba nói với mình, trong đó có cả việc phải tiếp tục lái chiếc xe số 13. Đêm đó, nằm trong ký túc, tâm lý tôi đấu tranh dữ dội, cuối cùng 11h, vẫn quyết định đánh xe 13 ra khỏi bến. Lý do rất đơn giản, nếu Lưu Vân Ba nói thật, mà mình lại không nghe theo, chẳng phải chết oan ư? Đã mấy hôm không lái xe, lại thêm vụ đồng hồ giết người khiến tâm trạng tôi nặng nề và bất an. Đêm nay gió nhẹ, trăng sáng vằng vặc, vẫn một mình một xe chạy tới xưởng giấy. Trên đường về, khi sắp đi tới đập nước, tôi cố ý nhấn mạnh chân ga, muốn chạy qua thật nhanh. Khoảnh khắc lướt qua đập nước, theo bản năng liếc nhìn bên đó một chút. Và đã phát hiện bóng dáng một cô gái đang dần dần tiến vào trong hồ, nhìn đồng hồ, thầm chửi một câu, 12h15! Thật không ngờ câu chuyện tiểu Lục nói lúc trưa, giờ mình đã trở thành nhân vật chính. Xe sắp vượt qua đập nước, nếu giờ dừng lại thì vẫn có thể kịp cứu người. Làm sai bây giờ? Cô gái này là người hay ma? Cứu hay không cứu? Trong lòng tôi hét lên, khi chưa xác định được đó là ma, thì sao có thể thấy chết không cứu? Nhưng nếu bản thân xuống xe, vậy mình chủi tiểu Lục là vô ích? Đầu óc hỗn loạn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mấy giây cuối cùng trước khi xe vượt qua, tôi cắn răng đạp phanh. "Thôi được, cùng lắm là chết! Ai bảo lão tử sinh ra đã lương thiện cơ chứ?" Rốt cuộc vẫn dừng xe, chạy về phía cô gái áo đỏ đang có ý định quyên sinh.