CHƯƠNG 19: LẦN THỨ 2 LỤC LỌI QUỶ THÔN

Tuyến xe cuối ngày mang số 13

Lão già tám mươi 23-03-2023 12:10:34

Gương mặt to lớn của cậu ta ngày càng áp sát, đã sắp chạm vào cả mũi tôi. Trong cái khoảnh khắc chí mạng này, chân tôi lại tê cứng mới khổ. "A!" Hét lớn, dùng hết sức vùng dậy, miệng kêu: "Lưu Khánh Chúc, cứu tôi!" Đúng lúc tên thanh niên định nhào tới thì bỗng đột nhiên cánh cửa gỗ của căn nhà trước mặt bị đá văng, rầm một tiếng. Lưu Khánh Chúc chống gậy đứng ở bậc thềm, con mắt lục bảo dưới ánh trăng trông vô cùng quỷ dị. Không biết tên thanh niên bị gì đó chấn động, lập tức quay đầu chạy như điên. Còn chưa hoàn hồn, tôi thở hồng hộc, luống cuống đứng lên, kéo lết bên chân phải tê cứng, khập khiễng đi về phía lão già. Lưu Khánh Chúc cũng vội chống gậy về phía tôi. "Sao thế tiểu tử? Chân ngươi bị thương à?" Câu hỏi khiến tôi khựng lại, chẳng lẽ lại nói là chân mình bị tê? "Không sao, vừa rồi bị trật khớp thôi." Lưu Khánh Chúc nghe vậy mới yên tâm ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói: "Chắc chắn thứ này đã phát hiện chúng ta, còn rất nhanh trí nữa!" Đưa tay áo lên lau mồ hôi trán, cả phần cánh tay đã ướt sũng, tôi hỏi: "Lão Lưu, ông tìm thấy gì trong căn nhà nát kia?" Lưu Khánh Chúc nhắm mắt lắc đầu: "Đừng hỏi, nếu muốn còn ăn được cơm trong một tháng tới." Tuy tôi rất tò mò với tiếng thét trong phòng, và thứ mà chị gái kia kéo đi, nhưng nghe Lưu Khánh Chúc nói vậy đành từ bỏ, đến tám chín phần là rất ghê tởm. Nghĩ thế tôi ngậm miệng, lóc cóc đi theo lão ta về nhà trưởng thôn. Trên đường về, lại lần nữa tôi đánh giá ông già gầu trơ xương trước mắt mình. Trong ấn tượng của tôi, lão là một ác ma đã chết cháy 10 măm trước, nhưng nhìn lại thì rất có phong phạm của một đại sư. Đặc biệt là vừa rồi, lúc lão đã văng cánh cửa gỗ, khí thế rất tuyệt! "Lão Lưu, vừa rồi tôi thấy thằng nhóc kia hoảng hốt, có vẻ nó sợ ông lắm thì phải?" Lưu Khánh Chúc vẫn cắm đầu đi, chỉ ừ một tiếng lạnh nhạt. "Ông có bản lĩnh như vậy, sao hai chúng ta còn phải lén lút nấp sau đống cỏ, cứ xông thẳng vào chẳng phải là được sao?" Lưu Khánh Chúc bước chậm lại một chút, quay đầu lườm tôi, cả giận nói: "Nếu là ta lúc 20 tuổi, việc này còn cần ngươi nhắc ư? Giờ chân cẳng ta thế này, có thể làm gì được?" Thấy tính khí lão già lại giở chứng, tôi đành thôi, không dám hé mồm nữa. Quay về nhà trưởng thôn đã gần 2h sáng, vừa đặt lưng xuống giưởng, đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng! Lưu Khánh Chúc đã hứa với mình, đêm nay đi cùng lão, lão sẽ nói chân tướng ra. Nóng ruột không chờ nổi, tôi mở lời: "Lão Lưu, lúc tối ông hứa với tôi, nghe theo ông đi một chuyến, ông sẽ nói bí mật cho tôi nghe mà!" Lưu Khánh Chúc gật đầu: "Được! Hỏi đi, ngươi muốn biết cái gì? Một chuyện thôi!" Hít sâu một hơi, hiện tại việc tôi muốn biết quá nhiều, lão lại bảo chỉ hỏi một chuyện, thật khó mà lựa chọn. Đột nhiên trong đầu xẹt qua một ý, đúng rồi, trước tiên phải xác định xem ai có thể giúp mình cái đã. Hiện giờ năng lực của Lưu Khánh Chúc, mình vừa mới chứng kiến tận mắt, đó tuyệt đối là rất lợi hại, không giống với Lưu Vân Ba khua môi múa mép đưa cái lắc tay cho mình. Chuyện trước mắt cần làm là phải xem lão già Lưu Khánh Chúc này có đáng tin hay không. Suy nghĩ kỹ, tôi nói: "Nghe nói 10 năm trước, khu nhà 2386 đường Hoài Viễn gặp hỏa hoạn thiêu chết toàn bộ người. Tôi muốn biết lúc ấy ông có nằm trong số nạn nhân không, hiện giờ ông là người hay ma?" Lưu Khánh Chúc cởi giày, leo lên giường, chui vào chăn rồi nhỏ giọng đáp: "10 năm trước hỏa hoạn không thiếu chết ta. Ta là người, không phải ma quỷ!" Nghe xong câu này thì tảng đá lớn đè nặng trong lòng tôi đã rơi xuống: "Thế năm đó chết cháy là Lưu Vân Ba à? Hắn là người hay ma?" Lưu Khánh Chúc trở mình, quay lưng về phía tôi, nhàn nhạt nói: "Đã nói là chỉ có thể hỏi một chuyện, nếu muốn hỏi tiếp thì lại phải nghe lời ta!" Tuy câu trả lời của lão có vẻ thản nhiên, nhưng lại rất đàng hoàng. Tôi tin tưởng lão, vui đến mất ngủ. Nói ra thật trớ trêu, mãi lâu như vậy, đến giờ mới biết rõ một người bên mình, con mẹ nó là ma hay là người. Vậy còn những người khác? Không vội, từng bước, từng bước tôi sẽ làm rõ chuyện này. Trong lòng đã có tính toán, sau này sẽ làm theo lời Lưu Khánh Chúc. Nếu Lưu Khánh Chúc là người, vậy Lưu Vân Ba chính là ma, mười năm trước, người bị chết cháy chính là hắn. Nghĩ tới đây bất giác tôi hít vào một hơi khí lạnh, thế thì cái lắc đen lánh mà hắn đưa cho mình, làm bằng mắt người thật sao? Cả đêm qua không ngủ, nằm nghĩ miên man mà tôi thiếp đi lúc nào không biết... Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, vừa mở mắt thì bắt gặp Lưu Khánh Chúc và trưởng thôn đang nhìn mình chằm chằm. Tôi hoảng sợ, hỏi: "Làm gì thế, sao hai người cứ nhìn tôi chằm chằm?" Trưởng thôn bĩu môi: "Cậu nói mình đã 30 tuổi, sao cứ như đứa trẻ con thế, không gọi thì không chịu dậy?" Móc điện thoại ra nhìn, mẹ nó, đã 12h trưa rồi. Tôi ngồi dậy chỉnh đón quần áo, Lưu Khánh Chúc chống gậy đứng cạnh, nhàn nhạt nói: "Tối nay có đi thêm lần nữa không?" "Đi thêm lần nữa?" Tôi qua là ca tôi lái xe, tiểu Lục đã chạy thay, đêm nay lại không về, không biết cậu ta có chịu không. Do dự một lát, tôi nói: "Vậy thì lại có thể hỏi thêm một chuyện?" Lưu Khánh Chúc gật đầu: "Đương nhiên!" "Thế thì ở thêm một tối, một tối cuối cùng thôi, tôi đã bỏ ca một hôm rồi." Nét mặt Lưu Khánh Chúc khẽ giãn ra, đứng dậy cùng trưởng thôn sang phòng phía đông. Tôi không phải là một người bắt nạt kẻ yếu, bắt tiểu Lục chạy liên tiếp mấy hôm cũng phân vân, nhưng đây là cơ hội tốt nhất để phá sương mù, thật sự tôi muốn nắm lấy. Ăn trưa xong, lấy điện thoại ra gọi cho tiểu Lục. Thằng nhóc vậy mà sảng khoái đáp ứng, còn nói không sao, ở lại mấy hôm nữa cũng được. Thật sự thì tôi cảm động lắm, tuy tiểu Lục cũng loser như mình, không năng lực, không thể diện, không bạn gái cũng chẳng có chiến hữu, nhưng cậu ta rất lương thiện. Đúng là một huynh đệ tốt! Lưu Khánh Chúc thấy tôi đồng ý thì có vẻ khá vui, hôm nay phá lệ nói nhiều hơn mọi khi. Hai chúng tôi, một già một trẻ đi dạo quanh thôn, vừa lúc đi ngang qua cái giếng có quấn vải đỏ, tôi nghi hoặc hỏi: "Lão Lưu, lần đầu tiên tôi tới đây, định ngó xuống xem cái giếng thì bị một thanh niên gọi lại, giếng này có gì lạ à? Lưu Khánh Chúc nghe tôi nói thì không khỏi sửng sốt, lạnh giọng: "Thôn này không có gì đặc biệt, cái giếng này chính là điểm bất thường nhất!" "Còn nói không có gì đặc biệt? Ông quên chuyện xảy ra tối qua rồi à? Tôi thấy chả khác gì phong môn quỷ thôn trên TV cả!" Có vẻ Lưu Khánh Chúc chẳng để ý lời tôi nói, đôi mắt cứ nhìn đăm đăm về phía cái giếng. "Lão Lưu, ông lợi hại như vậy, chỉ là cái giếng thì có coi là gì. Chúng ta đến xem thử đi." Vừa mới định dậm bước thì Lưu Khánh Chúc túm chặt lấy tay tôi. Bàn tay khô đét này thật có lực, túm đến cổ tay tôi đau điếng. "Đừng có nhìn, đừng nói là ta, mà toàn bộ người ở Đông Bắc này cũng không đủ sức xử lý nó đâu!" Nhìn bộ dạng rất nghiêm túc của lão, tôi vô thức lùi lại một bước. Nhìn xa xăm một hồi, tôi hỏi: "Thế đêm nay đi bắt hai người bọn họ?" Lưu Khánh Chúc gật đầu rồi xoay người bước đi... Đêm xuống, tối nay trưởng thôn không uống rượu, nghe nói là chúng tôi muốn ra ngoài, suýt nữa thì ông ta sợ đến rơi hàm răng: "Đi làm gì? Đi làm gì? Không muốn sống nữa sao?" Trưởng thôn nhất quyết không cho chúng tôi ra ngoài, vẻ mặt rất khó tin. Bất kể tôi với lão Lưu có giải thích thế nào, trưởng thôn cũng không chịu nghe. "Nói thật với hai người, cái thôn này của chúng tôi trước đây gọi là Hổ Yêu thôn, yêu trong từ yêu quái, nghe có hiểu không?" Lưu Khánh Chúc ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, rồi bất ngờ, chẳng nhìn rõ động tác của lão, chỉ thấy hai người bốn mắt nhìn nhau rồi trưởng thôn đột nhiên ngã ra mê man, còn ngáy ầm ầm. Đỡ trưởng thôn lên giường nằm, rồi cuống quýt chạy ra ngoài cùng Lưu Khánh Chúc. "Lão Lưu, ông còn biết thôi miên?" Lưu Khánh Chúc làm như không tiện nói chuyện, nhỏ giọng thì thào: "Đêm nay nhất thiết phải bắt được thứ này. Để nó ăn hai hôm lièn sẽ rất phiền toái." "Ta lại phải đi mai phục ư?" Lưu Khánh Chúc lắc đầu: "Sớm không còn ở nhà nữa rồi, ta lên sườn núi phía bắc!" Hai chúng tôi đi dọc con đường nhỏ dẫn đến sườn núi phía bắc, nơi đây cỏ dại mọc um tùm không ai trồng trọt, lại thấp thoáng rất nhiều mồ mả. Khắp sườn núi rải rác đầy xác dơi với chuột, ngẩng đầu nhìn xa xa, tôi cảm thấy khiếp sợ. Giơ tay chỉ, nói với Lưu Khánh Chúc: "Lão Lưu, ông mau nhìn xem, có người đang đào mả." Cách đó không xa, đang có hai bóng người điên cuồng đào gì đó ở một nấm mộ. Lưu Khánh Chúc vội ra hiệu im lặng. Lão khom người, vòng mặt bên đi qua, tôi theo sát phía sau, căng thẳng, tim đập thình thịch. Hai bóng người đang đào rất hăng say, hoàn toàn không chú ý đến sự có mặt của chúng tôi. Đến khi khoảng cách chỉ còn vài mét, Lưu Khánh Chúc nhắm chuẩn, vèo một cái chiếc gậy được ném ra. Gậy văng trúng một người, lập tức tiếng kêu thảm vang lên. Lưu Khánh Chúc thoáng quay đầu, hô to: "Bắt!" Hai bóng người thấy Lưu Khánh Chúc, cắm đầu chạy bạt mạng xuống chân núi. Chị gái rõ ràng đã bị thương, chạy không được nhanh, tôi với Lưu Khánh Chúc đuổi sát phía sau. Đuổi một mạch xuống dưới chân núi, đến chỗ ngoặt để vào thôn, hai bóng người đột nhiên chia thành hai đường bỏ chạy. Tôi định đuổi theo thanh niên chăn trâu thì lão Lưu thở hồng học chỉ chị gái đang chạy hướng tây: "Đuổi bên này!" Có vẻ chị gái bị thương không nhẹ, mắt thấy sắp không chạy nổi nữa, tôi tăng tốc vọt theo, nhưng chợt nhớ tới một chuyện. Ong một tiếng trong đầu, chân khựng lại. Thấy tôi dừng đột ngột, Lưu Khánh Chúc khó hiểu hỏi: "Ngươi làm gì đấy, đuổi đi!" "Không xong, ban nãy đi gấp quá, hình như tôi quên đóng cửa nhà trưởng thôn!"