Trông thấy thứ trong quan tài, tôi ngây cả người. Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn trong đầu vô số đáp án về thứ còn sống bên trong, nhưng có đánh chết tôi cũng không ngờ được trước mắt mình lại là một người quen!
Hơn nữa, người này làm tôi kinh hãi đến tột đỉnh - Lưu Vân Ba!
Tại sao Lưu Vân Ba lại xuất hiện trong cỗ quan tài màu đen?
Nắp quan bị đẩy ra, Lưu Vân Ba hai mắt nhắm nghiền, đứng thẳng tắp trong cái quan tài dựng, dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt gã trắng ởn như ma quỷ, trông thực sự kinh dị.
Chẳng trách ngày nào gã chủ quán đồ tang cũng khom lưng cúi lạy, hóa ra bên trong này có cất giấu một đại ác ma!
Nhìn chằm chằm Lưu Vân Ba, đôi chân không tự chủ mà liên tục lùi về phía sau, đột ngột, Lưu Vân Ba chậm rãi mở mắt, lạnh lùng lườm tôi. Cái lườm này làm toàn thân nổi da gà, nhanh chân vội bỏ chạy.
"Cậu không hỏi xem vì sao ta lại xuất hiện ở đây à?"
Hắn mở mồm, vừa nói vừa nhích cái thân hình bép lùn đi ra khỏi quan tài. Tôi vừa lùi vừa đáp: "Đừng cho là tôi không biết gì. Mười nằm trước hỏa hoạn tại 2386 đường Hoài Viễn, người chết cháy là ông chứ không phải Lưu Khánh Chúc!"
Nghe tôi nói, Lưu Vân Ba cười lạnh. Trong không gian âm u, nghe tiếng cười của hắn càng làm tôi lạnh toát người.
"Ta biết cậu và lão già kia liên thủ, nhưng vái chính là cậu hiểu về lão sao?"
Câu này của Lưu Vâm Ba đánh trúng tim đen tôi, tôi biết lão Lưu là người không tồi, bản thân tin tưởng lão, nhưng thực tế mà nói, đúng là tôi không hiểu biết về lão lắm, về thân thế cũng như về quá khứ, tôi hoàn toàn chẳng biết gì cả.
"Việc tôi không hiểu biết về lão không quan trọng, nhưng tôi biết về ông. Trước kia ông tên là Quan Quân, sau này mới đổi thành Lưu Vân Ba, giờ xem ra những cái quan tài giấy xuất hiện liên tiếp trong thôn, là do chính ông chôn từ 10 năm trước?"
Lưu Vân Ba không nhanh không chậm, đi tới cửa phòng, khoanh tay quay lưng lại với tôi: "Chính xác, những cái quan tài giấy bồi táng đều do ta chôn, đám thôn dân này thực sự đáng chết!"
Gã ngưng một chút, rồi nói tiếp: "Mười tuổi ta theo mẹ đến thôn này, đám trong thôn bài xích người ngoài, chúng ta hết lần này lần khác phải nhẫn nhịn. Hai mẹ con từ nơi khác đến không mảnh đất cắm dùi, mẹ ta thức khuya dậy sớm suốt hai tháng trời rõng rã mới khai hoang được mảnh đất nhỏ. Kết quả thì sao, chưa được mấy ngày, con mụ nhà họ Lý đã ngang nhiên chiếm đoạt. Cậu nói xem, mụ có đáng chết không?"
Trong lúc kể chuyện xưa, ngữ khí Lưu Vân Ba bình thản, không hề nghiến răng nghiến lợi, nhưng tròn giọng nói lại mang theo sát khí rợn người. Cô nhi quả phụ bị bắt nạt, việc này bất kể ai chứng kiến cũng rất khó chịu.
"Việc Lý thẩm làm sai, ông báo thù coi như qua rồi, vậy nhưng mấy ngày nay, liên tiếp quan tài giấy được gửi đi các nhà trong thôn, không đến mức tất cả thôn đều bắt nạt hai mẹ con ông chứ?"
Lưu Vân Ba ngửa đầu, vẫn với ngữ khí bình thản, nói: "Đến mức! Từ nhỏ cơ thể ta không được khỏe mạnh, mẹ ta dựa vào các bài thuốc cổ truyền, làm không thiếu việc gì để chạy chữa. Sau này lại có một lão tiên sinh dạy bản lĩnh cho ta, tuy bản lĩnh này có hơi tà đạo, nhưng ta chưa từng làm tổn hại ai. Ấy vậy mà đám thôn dân ngu ngốc cứ khẳng định là ta luyện tà thuật hại người, năm lần bảy lượt đến nhà ta gây sức ép, cuối cùng bức chết mẹ ta!"
Từ nhỏ tôi đã sống xa nhà, tình cảm với mẹ rất sâu đậm, không khỏi có chút động lòng, đồng cảm với Lưu Vân Ba đang đứng trước mặt. Mẹ là người không thể thay thế, mối thù giết cha mẹ, đúng là không thể đội trời chung.
Lưu Vân Ba xoay người nhìn tôi: "Nói xa xôi một chút, hiện giờ cậu rất tin tưởng lão già Lưu Khánh Chúc, nhưng cậu căn bản chẳng biết gì về lão ta. Thử suy nghĩ mà xem, trước đây tôi giúp cậu là vì quan hệ với bác Lục, còn lão ta vì cái gì mà không mang nguy hiểm giúp cậu? Còn nữa, trở về cứ hỏi lão xem, có phải hỏa hoạn 10 năm trước ở 2386 Hoài Viễn là di chính lão đốt không!"
"Cái gì???"
Lưu Vân Ba nói ra câu này, trong lòng tôi không khỏi chấn động. Hỏa hoạn năm đó là lão Lưu gây ra?
Nói tới đó thì Lưu Vân Ba đưa cho tôi một hình nhân bằng giấy màu vàng: "Tiểu tử, nể mặt bác Lục, ta lại giúp cậu lần nữa. Hình nhân này có thể cứu cậu một mạng, cất nó theo bên người, đừng để lão già phát hiện!"
Nghe Lưu Vân Ba nói xong, đầu óc tôi quay cuồng, lại là bác Lục? Trước khi tới Đường Oa Tử, tôi vẫn luôn lo lắng, nếu để bác Lục và lão Lưu giáp mặt nhau trong thôn sẽ rất phiền toái, nhưng chính là hiện giờ đã mấy ngày, vẫn chưa thấy bác Lục lộ diện. Bác Lục này rốt cuộc là người như thế nào?
Run run rẩy rẩy đi ra khỏi cửa hàng đồ tang, suy nghĩ về lời Lưu Vân Ba nói, nhận ra cũng không phải là không có cơ sở.
Tại sao Lưu Khánh Chúc phải giúp mình?
Đúng vậy, lão Lưu là do lão Đường giới thiệu, nhưng lão Đường lại là hồn ma của 10 năm trước! Cứ cho rằng lão Lưu và lão Đường không giống nhau, nhưng lão mạo hiểm như vậy, không hỏi nguyên do mà luôn giúp tôi, mục đích của lão là gì?
Chỉ vì lòng tốt thôi ư? Chuyện này rất khó nói.
Trước giờ chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, chỉ đơn thuần cho răng lão Lưu ngoài lạnh trong nóng, bởi trên thế giới này, nào có ai đối tốt với mình mà không cần báo đáp, ngoài cha mẹ ra?
Còn nữa, mồi lửa gây hỏa hoạn 10 năm trước, thật là do ông ta đốt? Lão Lưu có còn đáng tin hay không?
Quay về nhà trưởng thôn, lão Lưu đang ngáy khò khò, tôi nắm chặt hình nhân giấy mà Lưu Vân Ba đưa, không biết phải làm thế nào mới phải...
Trời sáng, lão Lưu nhìn chằm chằm hai quầng mắt thâm xì của tôi, lạnh giọng: "Tối qua ngươi đi tìm người giao quan tài à? Có phát hiện ra ai không?"
Tôi gật đầu: "Thấy, chính là mụ béo họ Quan ở trước nhà Lý thẩm, ngoài mặt mụ ta hận Quan Quân nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên thực tế là người một nhà!"
Lão Lưu cũng chẳng hề kinh ngạc, chống gậy đi lại vài bước.
"Lão Lưu, tôi muốn hỏi ông một chuyện, năm xưa vụ hỏa hoạn ở 2386 đường Hoài Viễn, tại sao lại phát sinh?"
Nói ra câu này, rõ ràng tôi để ý thấy nét mặt lão Lưu khẽ thay đổi: "À, do bảo vệ sơ ý ném tàn thuốc."
Lão trả lời xong, hỏi ngược lại tôi: "Sao đột nhiên ngươi lại nhắc đến chuyện này?"
"Không có gì, chỉ tò mò thôi!"
Vừa dứt lời thì trưởng thôn đi vào, nói với lão Lưu, trong thôn lại phát hiện mấy cái quan tài giấy, hai người liền vội vội vàng vàng ra cửa.
Tôi nhìn theo bóng lưng họ thở dài, vừa rồi lão Lưu nói dối!
Đã đi chung với lão Lưu khá lâu, tương đối hiểu con người lão, trước giờ lão đều giữ bộ mặt lạnh như băng, lúc nào cũng bình tĩnh, trừ khi gặp chuyện gì đủ để chấn động tinh thần.
Vừa rồi lúc tôi nhắc đến vụ hỏa hoạn, lão đặc biệt mất tự nhiên, hiển nhiên là đã nói dối. Quả là lão Lưu có giấu bí mật!
Hiện giờ người chôn quan tài giấy, người đào và người giao đều đã tìm được, trưởng thôn cho người lục soát nhà mụ béo, tìm ra số lượng quan tài giấy lớn, cũng coi như xử lý tận gốc việc khiến thôn dân hoang mang.
Không đợi tôi mở miệng, lão Lưu đã chủ động thu xếp quay về thành phố.
"Chuyện ở đây xong xuôi rồi, cũng nên về thôi. Ngươi nhớ kỹ, khi bề thì đem cuốn sách kia lại chỗ ta!"
Sách?
Vừa nghe thì tôi sửng sốt, sau đó mới nhớ đến cuốn sách mình lấy trộm trong văn phòng tầng 2, cuốn sách mà lão Vũ lấy ra ở động quỷ Hổ Yêu Sơn.
Sao bỗng nhiên Lưu Khánh Chúc lại muốn có nó? Còn nhớ Bạch Phàm đọc tên cuốn sách là Đạo Mộng Kỳ Thuật, mà lão Lưu lại nói đó là cuốn sách xem âm dương trạch. Chợt nhớ lúc đi động quỷ, lão Lưu nói là muốn đi tìm sách, tôi hỏi: "Lão Lưu, tôi nhớ lúc đến động quỷ, ông bảo muốn tìm quyển hạ của cuốn sách này, sau đó thì tôi ngất xỉu, ông có tìm được chưa?"
Lão Lưu nói: "Không tìm được, Lưu Vân Ba đến trước một bước, đã mang nó đi rồi!"
"Nếu đó chỉ là một cuốn sách xem âm dương trạch, ông cần nó làm gì?"
Lão Lưu không trả lời thẳng vấn đề, chỉ lạnh nhạt nói: "Cái này có nói ngươi cũng không hiểu đâu. Thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chúng ta quay về luôn."
Nhìn bộ dạng thì lão không muốn giải thích nhiều, chuyện này càng khiến tôi phân vân.
Lão giúp mình, mục đích chính là cuốn sách?
Nghe nói chúng tôi sắp về thành phố, trưởng thôn tiến đến tận đường cái, luôn miệng cảm tạ mấy ngày nay Lưu Khánh Chúc đã giúp người trong thôn. Thế mà hoàn toàn không nhắc gì đến tôi, tôi thức khuya dậy sớm, mạo hiểm thăm dò, tất cả thông tin đều do tôi cung cấp, chỉ vì trưởng thôn không nhìn thấy nên một chút công lao cũng chẳng có.
Quả thật xã hội là như vậy, việc gì cũng nói bảy, làm ba mới là anh hùng, còn dạng nói ba làm bảy như tôi chỉ là thằng ngốc. Đứng chờ xe, tôi hỏi Lưu Khánh Chúc: "Lão Lưu, ông không thèm quan tâm về gã bán quan tài và cỗ quan tài màu đen ư?"
Lão hừ lạnh: "Tên bán quán tài năng lực thấp kém, chẳng gây được chuyện gì. Còn về cỗ quan tài đen..."
Nói đến đây, mặt lão hiện vẻ tươi cười hiếm thấy: "Nhất định bên trong nó là Lưu Vân Ba."
Tôi sửng sốt, Lưu Vân Ba ở trong quan tài, mình tận mắt nhìn thấy, nhưng lão Lưu cả ngày bận tối mặt trong thôn, sao lão lại biết?
"Vì sao ta lại đoán chắc như vậy..." lão Lưu liếc tôi một cái, lôi hình nhân mà mấy hôm trước tôi lấy trộm trong nhà gã bán quan tài ra: "Người giấy dán quan là một loại thuật nguyền rủa cổ xưa, gã bán quan tài căn bản không có kiến thức về nó. Đây chính là thủ đoạn mà tên Lưu Vân Ba kia am hiểu."
Nói xong, gương mặt lạnh lùng của lão có chút đắc ý, tiếp tục: "Theo ta dự liệu, gã bán quan tài là làm việc thay, gần đây nhất, bởi vì quan tài giấy giết khá nhiều người, nếu quan tài đen động đậy, thì hoàn hảo, là trận thức ' người tàng quan - quỷ vào cửa', gã Lưu Vân Ba đang dùng âm khí để luyện công!"
Nghe lão Lưu nói, tôi không khỏi lạnh người. Người tàng quan, quỷ vào cửa, thật đáng sợ.
"Chúng ta cứ như vậy bỏ đi, Lưu Vân Ba ra ngoài lại tiếp tục hại người thì sao?"
Con mắt bằng lục bảo của lão Lưu khẽ trợn to, từ tốn nói: "Ta đã sớm dặn dò trưởng thôn phải làm gì. Đêm nay chính là giờ chết của lão âm dương quái khí đó!"
Nhắc đến việc giết chết Lưu Vân Ba, đột nhiên tôi để ý thấy, nét mặt lão Lưu có chút méo mó, điều mà trước nay chưa từng xảy ra bao giờ.
Hiện giờ, lão có còn là người mà tôi vô cùng tin tưởng, lão Lưu mặt lạnh nhưng thiện tâm không?