Tiếng hét chạy mau của lão Lưu nháy mắt kéo tôi từ thiên đường xuống địa ngục. Cái đồng hồ còn chưa xử lý được?
Không kịp hỏi, vội vã cõng Lưu Khánh Chúc lên lưng chạy như điên ra bên ngoài. Vừa ra đến đại sảnh thì đám cảnh sát quay về, trông thấy chúng tôi chạy từ trong ra thì há mồm trợn mắt.
Đội trưởng bước tới trước định hỏi thì ầm một tiếng lớn từ đại sảnh phát ra. Sức ép từ vụ nổ rất mạnh, toàn bộ cửa kính vỡ nát, đám cảnh sát và chúng tôi cũng bị đẩy văng xa cả mét. Khói bụi mù mịt xộc lên, dưới ánh đèn trong sân, xung quanh bỗng chốc như sương mù ảo ảnh.
Một lúc lâu sau bụi mới tan hết, tôi chạy nhanh đến chỗ lão Lưu: "Lưu Khánh Chúc, ông sao rồi, bị thương ở đâu?"
Lão Lưu kịch liệt ho khan mấy tiếng, lắc đầu. Từ khi xuống quỷ động trở về đến nay, sắc mặt lão vẫn luôn không tốt. Hiện giờ vì thu phục cái đồng hồ này, chắc chắn đã hao hết sức lực, trông ông ấy cực kỳ suy yếu, đến trợn mắt cũng không làm được.
"Các người nhìn xem, cái đồng hồ biến mất rồi!"
Một cảnh sát chỉ tay vào trong đại sảnh, vui mừng la lên.
Ngay cửa lầu 1 đất đá, thủy tinh chất đầy, cái đồng hồ dựng ở giữa quả nhiên đã không cánh mà bag, chỉ để lại một vết màu đỏ nhạt hình cái đồng hồ trên đất.
Thành công!
Cuối cùng thì lão Lưu cũng đã thu phục được cái đồng hồ tà ma này. Vui mừng nhìn Lưu Khánh Chúc, tôi vội cõng lão đi bệnh viện. Điều khiến tôi an tâm là, lão Lưu chỉ giống như quá sức, cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không đáng ngại nữa.
Rốt cuộc thì chuyện cái đồng hồ ma cũng coi như đã hạ màn. Giới tuyến niêm phong công tu bị dỡ bỏ, tầng 1 cũng khôi phục lại bình thường, tất cả quay về trạng thái ban đầu. Chuyện lão Lưu huyt cái đồng hồ, rất nhanh đã được lan truyền trên internet, nhất thời rất nhiều trang bịa chuyện về lão.
Còn có bài đăng với tiêu đề quá đáng: [Lưu lão kỳ môn độn giáp hàng tà chung, tài xế tè ra quần xem náo nhiệt]
Khỏi cần nói, tài xế tè ra quần ở đây là chỉ tôi, có điều tôi cũng chả quan tâm người khác nói gì về mình, từ khóa 'Lão Lưu' bỗng chốc trở thành hot search trên mạng.
Lưu Khánh Chúc nằm viện mấy ngày nay chẳng thấy người nhà chăm sóc, chỉ có tôi vẫn luôn hầu hạ, tuy nhiên lão vẫn giữ thái độ lạnh lùng khi nói chuyện cùng tôi.
"Tiểu tử, sức khỏe ta ổn rồi, ngươi đi làm thủ tục xuất viện đi."
Tay gọt táo đưa cho lão, tôi nói: "Lão Lưu, ông không thể ở yên tĩnh dưỡng à, sao cứ suốt ngày đòi ra viện thế?"
Lão Lưu nổi cáu, lườm tôi, mắng: "Dưỡng cái gì mà dưỡng, còn bao nhiêu chuyện phải làm. Hôm nay bất kể thế nào ta cũng không ở lại đây được!"
Thấy tôi có vẻ miễn cưỡng, lão lại nói: "Ngươi không muốn biết tài xế thứ tư năm đó à?"
Rốt cuộc câu này đã khơi dậy hứng thú, tôi ngẩng đầu nhìn lão: "Phải rồi, ông nói chờ xong việc cái đồng hồ sẽ dẫn tôi đi tìm tài xế kia."
Lão Lưu gật đầu: "Tai nạn xe 10 năm trước, người biết không nhiều lắm, đặc biệt là tài xế thứ tư này càng ít ai biết."
Nghe vậy thì tôi mừng thầm, chợt nhớ đến hứa hẹn của lão lúc trước, bèn nói: "Lão Lưu, lần trước tôi xuống quỷ động cùng ông, ông còn nợ tôi một câu trả lời đấy."
Lão gật gật đầu: "Hỏi đi!"
"Bác Lục cứ năm lần bảy lượt bảo tôi tìm bí mật trên tầng 2 tòa nhà bỏ hoang. Theo tôi đoán thì ông ấy ám chỉ một tập hồ sơ khác. Hiện giờ đống hồ sơ đã mất tích, ông nói cho tôi biết đu, rốt cuộc bí mật đó là gì?"
Lão Lưu lắc đầu: "Ta không biết!"
Thất vọng thở dài, tôi nói: "Được, vậy tôi đổi câu hỏi khác."
Lão Lưu xua tay: "Ta đã trả lời xong, muốn hỏi câu tiếp theo thì lại phải nghe lời ta lần nữa."
Tôi cáu: "Không biết mà cũng gọi là trả lời à? Đồ vô lại!"
Lưu Khánh Chúc với cây gậy gỗ, chống giường đứng dậy, lạnh lùng nói: "Quan hệ của ngươi với chuyến xe nửa đêm này phức tạp quá sức tưởng tượng, cho dù ta có nói hết tất cả lúc này, ngươi cũng không tiếp thu được đâu!"
Lão đi ra cửa, mồm vẫn nói tiếp: "Huống hồ có một số việc ta cũng không nắm rõ lắm. Ngươi nên tranh thủ đi gặp tài xế thứ tư cùng ta rồi nói sau."
Lão cứ thoái thác như vậy đương nhiên là tôi không phục, chỉ có điều bí mật nằm trong bụng lão, lão không nói thì tôi cũng chả có cách. Cuối cùng đành phải hẹn với lão, trưa mai lên đường, đi đến khu kinh tế mới phía Tây, tìm tài xế thứ tư thần bí còn sống sót kia.
Nghe nói tôi sắp đi xa, Bạch Phàm liền hẹn tôi ăn bữa cơm, nhân tiện muốn giới thiệu bạn bè, tôi gọi tiểu Lục đi cùng. Cả hai đến quán ăn, chờ khoảng nửa tiếng thì Bạch Phàm dẫn một cô bạn xuất hiện. Trông thấy tiểu Lục, nàng nhiệt tình chào hỏi, tôi cũng đứng dậy, muốn chào cô bạn của nàng.
Thế nhưng, người mà tôi trông thấy làm tôi choáng váng. Cô ấy chính là cô gái váy đỏ mà tôi cứu ở đập nước, người mà hôm sau đã chết quỳ trước cái đồng hồ!!!
Không lầm được, tuy hôm nay cô ta không mặc váy đỏ, nhưng đôi mắt to, ngũ quan cân đối vốn đã in sâu trong trí nhớ của tôi, hiện giờ lại xuất hiện sau lưng Bạch Phàm, thực sự làm tôi chấn động.
Thấy tôi sững người, Bạch Phàm cười giả lả nói: "Lý Diệu, anh cứ trông thấy người đẹp là bị choáng à? Cô ấy là bạn thân của em, tên là Thang Nghiêu!"
Cố trẫn tĩnh lại bản thân, tôi khẽ gật đầu.
Cô gái tên Thang Nghiêu cũng cười, giơ tay ra, tôi vội rụt tay về, bản thân không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc nào với người chết cả. Tiểu Lục thì ngược lại, trông thấy cô gái cậu ta vui lắm, chào hỏi rôm ra, còn giống như bạn cũ đã lâu chưa gặp.
Bốn người chúng tôi ngồi xuống bàn ăn. Có vẻ Bạch Phàm và cô gái rất thân thiết, cả bữa ăn thi thoảng lại chụm đầu thì thầm, rồi cười phá lên. Tôi thì lại chẳng thể nuốt trôi, hai người đâu có biết việc đêm đó cô gái đã kể lại câu chuyện tình yêu, đúng với câu chuyện của người chết mà cảnh sát báo cáo.
Chuyênh nầy bất kể thế nào cũng không thể giải thích nổi, hiện giờ người bạn mà Bạch Phàm tin tưởng, cô gái đang ngồi trước mắt này là một hồn ma!
Lúc gần ăn xong, Thang Nghiêu còn hướng tôi nở một nụ cười quái đản...
Trưa hôm sau, tôi với Lưu Khánh Chúc lên xe khách đi vùng kinh tế mới. Cả đường đi tôi cứ nhấp nhổm không yên, đầu luôn nghĩ về cô gái, có lẽ cô ta là bạn thâb Bạch Phàm thật. Nhưng cái chính là cô ta chết trong thời gian Bạch Phàm đi công tác, rất có thể nàng không hề biết chuyện. Nghĩ tới đây, tôi liền nhắn một tin cho nàng: "Thang Nghiêu có vấn đề, về anh sẽ nói với em, đừng tiếp xúc với cô ấy nữa."
Hồi âm của Bạch Phàm lại làm tôi dở khóc dở cười: "Cứ tiếp xúc!"
Thấy sắc mặt tôi không được tốt, lão Lưu hỏi có phải bị bệnh không. Sau khi nghe tôi nói rõ ngọn ngành, lão lại bĩnh tĩnh mà cười khẩy: "Sao ngươi nhìn ai cũng giống ma quỷ vậy, trước thì bảo ta là ma, giờ lại bắt đầu nghi ngờ con gái nhà người khác."
Vốn nghĩ sau khi mình nói ra, lão Lưu sẽ lập tức quay đầu cứu người, nhưng giờ chỉ biết trách bản thân quá ảo tưởng. Thất vọng, lo cho Bạch Phàm mà toát mồ hôi, hy vọng trước khi mình trở về, nàng không xảy ra chuyện gì.
Đến khu kinh tế mới đã là 8h tối, tôi với lão Lưu sắp xếp chỗ ngủ lại, tìm được một nhà khách ven đường hoang vắng. Vừa vào cửa, một người trung niên dáng dấp gầy gò thấp bé cợt nhả đi ra: "Hai vị thuê phòng à?"
Tôi gật đầu: "Tôi cần một phòng lớn hai giường."
Anh ta đi vào quầy bật máy tính lên nhìn thoáng qua, nói: "Ngại quá, chỉ còn một phòng tiêu chuẩn cuối hành lang trên tầng 2 thôi."
Ai đi công tác xa đều biết, khách sạn hay nhà khách có kiêng kỵ ngầm, đó là tốt nhất không nên ở những phòng đầu cầu thang hay cuối hành lang, bởi đó là nơi âm khí nặng nhất. Quay đầu liếc Lưu Khánh Chúc, lão lại tỏ vẻ không sao cả gật đầu.
Gã trung niên dẫn chúng tôi lên tầng 2, nhà khách nhỏ này cũng chỉ tổng cộng có 2 tầng, bên trong chẳng trang trí gì, ngẩng đầu có thể thấy ống nước chạy lộ thiên. Phòng không rộng lắm, ngoài hai cái giường ra thì chẳng có không gian là mấy. Gã trung niên giao chìa khóa vào tay tôi rồi đi ra ngoài.
Hai chúng tôi rửa chân tay qua loa, sau đó đi ngủ, lão Lưu dù gì cũng đã nhiều tuổi, vừa đặt lưng là ngáy khò khò. Cách âm căn phòng không tốt, bên cạnh lão Lưu ngáy, cách vách tường, khách bên kia cũng ngáy, tôi chẳng thể nào mà chợp mắt được.
Mồm ngậm điếu thuốc, quyết định đi ra ngoài hít thở không khí. Đêm nay trời giông, ngoài cửa mưa bắt đầu nặng hạt, tôi đứng ở hành lang, ngắm nhìn mưa đêm qua cửa sổ. Đang ngắm nhìn lơ đãng thì đột nhiên có ai đó chụp vào lưng.
Mồ hôi lạnh túa ra, tôi đột ngột quay đầu lại, hóa ra là ông chủ nhà khách, mặc đồ ngủ, nhìn tôi cười hì hì: "Tiểu ca, đêm mưa trời lạnh, đừng ở bên ngoài quá lâu."
Còn chưa hoàn hồn, định gật đầu thì anh ta đã đi xuống dưới. Hít sâu một hơi, điếu thuốc đã tắt ngấm từ lúc nào, tôi dụi đi rồi xoay người đi về phòng.
Lại chợt nghe két một tiếng, cửa phòng kế bên bị gió thổi hở ra, tiếng ngáy của khách bên đó ngang ngửa với lão Lưu, trong lòng tôi vẫn còn nhớ, nghĩ cửa mở như vậy rất dễ trúng gió, tôi vội định đưa tay đóng hộ.
Nắm lấy tay cầm, vừa định khép cửa lại thì chợt phát hiện, xuyên qua khe nhìn, bên trong phòng trống không!!!
Hai chiếc giường kê song song, chân gối chỉnh tề, giống như chưa hề có khách. Còn đang phân vân nghi hoặc thì bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau. Tôi đập đầu vào cửa phòng, đang hốt hoảng quay đầu lại thì gần như chết lặng, một đôi mắt vằn tia máu ghé sát nhìn mình, chỉ cách có 1 cm!