Trông thấy gã chủ nhà khách đương nhiên đáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn là tay hắn lại càm cái gậy gỗ của Lưu Khánh Chúc!
Lão Lưu đã xảy ra chuyện rồi?
Tinh thần chấn động, tôi lắp bắp nói: "Vừa mới về!"
"Vậy thì lên lầu nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa."
Lúc nói ra mấy từ này, gã không hề cười, khác xa so với sự cợt nhả thường ngày. Giờ chẳng còn cách nào khác, tôi đành ừ một tiếng rồi đi theo gã ra bên ngoài, tôi đi phía trước, gã đi phía sau.
Xoẹt xoẹt xoẹt, tiếng dép lê cọ xát với sàn nhà làm tôi không rét mà run. Rất tò mò, rốt cuộc trên tầng 2 đã xảy ra chuyện gì, lại càng lo lắng cho an nguy của lão Lưu.
Vừa bước đến bậc cầu thang thì bỗng rầm một tiếng, tốp người máu me đầy mình đá văng cửa, đi giữa là một tên đầu trọc.
"Hoàn Tử Đầu?"
Vừa vào cửa, trông thấy tôi định đi lên lầu, Hoàn Tử Đầu cao giọng nói: "Huynh đệ, cậu chưa ngủ à, vừa hay đang muốn tìm cậu nói chuyện!"
Tốp người tay lăm lăm mã tấu, có thanh còn đang rỉ máu, nhìn vô cùng hung hãn. Thoáng liếc qua chủ nhà khách, gã trông thấy đám người thì khẽ nhíu mày, sau đó lập tức khôi phục vẻ cợt nhả: "Ai da, các vị có việc thì lên lầu nói đi, tôi không quấy rầy!"
Dứt lời, gã xoay người đi vào quầy lễ tân. Hoàn Tử Đầu nãy giờ chưa thèm để ý đến gã chủ nhà khách, vác thanh mã tấu lên vai, quay lại nói với đám đàn em: "Giữ cửa, không cho kẻ nào xông vào!"
Dứt lời lại quay sang nói với gã chủ nhà khách: "Tối lắm rồi, ngươi con mẹ bó có việc gì cũng đừng ra ngoài."
Gã chủ nhà khách cười hì hì gật đầu.
Tôi với Hoàn Tử Đầu đi lên tầng 2, hắn nhìn tôi chằm chằm, cười khẩy: "Huynh đệ vừa gội đâug đấy à, ướt sũng nước kìa, sao không lau đi?"
Hoàn Tử Đầu xuất hiện lúc này đúng là khúc cây cứu mạng, điều lạ là gã chủ nhà khách không rõ người hay ma quỷ nhưng hình như vẫn có điểm sợ hắn. Thấp giọng hỏi nhỏ một câu: "Muộn thế này rồi, anh đi đâu mà người đầy máu thế kia?"
Hoàn Tử Đầu cau mày: "Con mẹ nó đang đi ăn, có mấy tiểu tử ngồi bàn bên cạnh, ta liếc chúng nó một cái, chúng còn dám sủa ra một câu 'nhìn cái gì?' Chúng nó nghĩ ta là ai chứ, liền xin mỗi tên tí máu!"
Hoàn Tử Đầu càng nói càng tức giận, cầm thanh mã tấu múa loạn xạ. Tôi chả có tâm trạng đâu mà nghe chuyện ân oán giang hồ của hắn, nói: "Thế anh đến tìm tôi có việc gì?"
Hoàn Tử Đầu chụp vai tôi, cười hề hề: "Đúng là có việc đến dặn dò cậu một chút."
Vừa nói thì chúng tôi đã đi đến cửa phòng, tâm trạng tôi lại tức khắc căng thẳng. Tính cả lão Lưu thì nãy giờ đã có 4 người lên trên này. Đặc biệt là đôi tình nhân cùng người khách mới tới, đều được gã chủ nhà khách dẫn lên phòng này. Tiếp đó còn có tiếng thét thất thanh, tôi đứng trước cửa mà không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Hoàn Tử Đầu nhìn tôi thắc mắc: "Không mở cửa đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, tôi duỗi tay kéo cửa.
Trống không!
Người đâu?
Vội chạy nhanh vào tròng, lục tung toilet, gầm giường, tủ quần áo, nhưng chẳng thấy bóng người nào. Hoàn Tử Đầu thấy thế thì ngơ ra: "Huynh đệ, cậu tìm gì thế? Sao không thấy Lưu lão đâu?"
Ngồi xuống mép giường, tôi thở dài. Không đúng, người đều lên phòng này cơ mà? Vội đứng dậy chạy ra ngoài hành lang, đá văng toàn bộ cửa các phòng bên cạnh, cảnh tượng hiện ra khiến tôi sững sờ, mấy căn phòng liền nhau, sàn nhà toàn là máu!
Lòng thắt lại, lão Lưu sẽ không sao chứ? Chợt nghĩ đến căn phòng khóa trái dưới tầng 1, tôi quay sang bảo Hoàn Tử Đầu: "Anh đi xuống dưới với tôi!"
Thấy tôi căng thẳng như vậy, hắn chẳng hiểu gì đứng ngây ra, tôi xoay người chạy xuống dưới, hắn hét một tiếng rồi lao theo.
Gã chủ nhà khách đang đứng ở quầy lễ tân, thấy tôi xuống thì cợt nhả: "Tiểu ca lại muốn ra ngoài à?"
Không gáp lời gã, tôi đi thẳng về phía căn phòng cuối cùng. Vừa đập cửa vừa gọi: "Lão Lưu, lão Lưu, ông có trong đó không?"
Hoàn Tử Đầu cau mày: "Ý cậu là gì? Lưu lão bị nhốt trong này?" Dứt lời hắn đẩy tôi sang một bên: "Còn gõ cái rắm, xem đây!"
Hắn dắt thanh mã tấu vào cạp quần, lùi lại mấy bước rồi vọt tới đá văng cửa phòng. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cả hai chúng tôi bàng hoàng - một căn phòng đầy xác chết!!!
Chẳng trách lúc nãy nghe phịch một tiếng, hóa ra là gã chủ nhà khách ném người vào trong. Tôi che miệng, hoảng loạn lục tung đống xác ngổn ngang tìm kiếm lão Lưu.
Ngay bên dưới xác đôi tình nhân trẻ, tôi thấy chiếc áo trắng rách nát của lão Lưu, liền cùng Hoàn Tử Đầu hợp sức kéo lão ra ngoài.
Lão Lưu hai mắt nhắm chặt, toàn thân dính máu, tôi lay thế nào cũng không thấy phản ứng.
"Chết rồi?" Hoàn Tử Đầu tính cách bộc trực, trông thấy lão Lưu như vậy thì liền thốt lên.
Khóe mắt tôi nhòa đi, mấy ngày nay lăn lộn cùng lão Lưu, đã coi ông ấy như cha mình, nếu ông ấy đã chết, chẳng khác nào mất đi một người thân.
"Khụ khụ..." trong lúc đang đau đớn thì lão Lưu đột nhiên ho khan, chẫm rãi mở mắt, hỏi một câu: "Chủ nhà khách đâu?"
Câu hỏi của lão làm tôi giật mình, không xong, gã chủ nhà khách ở quầy lễ tân, nhất định nghe được tiếng chúng tôi phá cửa.
Hoàn Tử Đầu nổi nóng: "Đại sư làm sao? Tên gầy kia nhốt ông trong này?"
Dứt lời hắn hung hăng xách mã tấu đi ra phía ngoài. Hoàn Tử Đầu không biết đầu đuôi câu chuyện, nào hay gã chủ nhà khách quỷ dị thế nào, tôi vội đỡ lão Lưu đi theo.
Ra đến quầy lễ tân, đã sớm không thấy gã đâu nữa, ngay cả mấy đàn em giữ cửa cũng biến mất. Hoàn Tử Đầu kinh ngạc: "Sao đàn em của ta cũng không thấy?"
Lão Lưu không nhanh không chậm nói: "Bị ăn rồi!"
Câu này của lão Lưu dọa người đến mức thanh mã tấu trong tay Hoàn Tử Đầu rơi xuống đất.
"Cái gì???"
Lão Lưu nhặt cây gậy của mình trong quầy, chống xuống đất, nói: "Tên chủ nhà khách nửa người nửa ma, hắn rất gian xảo, người khách cuối cùng nhất đã bị hắn nuốt chửng!"
Hoàn Tử Đầu khó mà tin nổi, nhìn lão Lưu, hỏi: "Thế sao hắn không ăn ông?"
Lão Lưu đưa tay lau vết máu trên trán: "Gã này chuyên ăn máu và hút não người, ta bị hắn lừa, nhưng hắn không chạm được vào ta."
Biết lão Lưu có bản lĩnh thu phục đồng hồ ma ám, đương nhiên Hoàn Tử Đầu tin ông ấy, không khỏi nuốt nước bọt sợ hãi. Nơi này tà môn quỷ dị, chúng tôi không dám ở lâu, vội chạy nhanh ra ngoài tìm chỗ ở khác.
Trên đường đi, Hoàn Tử Đầu vẫn còn sợ hãi, lắp bắp hỏi: "Lưu...Lưu lão, tối nay tôi chửi gã chủ nhà khách mấy câu, suýt còn tẩn hắn một trận, liệu hắn có tìm tôi báo thù không?"
Lão Lưu vừa chống gậy bước đi, vừa lạnh giọng nói: "Nếu không phải ngươi ngày ngày đánh nhau, máu đầy tay, sát khí quá nặng, thì đã sớm chết ở cái đồng hồ rồi!"
Hoàn Tử Đầu toát mồ hôi trán: "Ông xem, từ nhỏ tôi đã ghét đọc sách, có lẽ con đường hắc đạo này là đúng đắn rồi!"
Tôi với lão Lưu chẳng buồn để tâm đến câu nói của hắn, cả đường đi không nói gì thêm. Cuối cùng, ba người tìm một khách sạn trong khu đông dân cư để ở lại. Hoàn Tử Đầu nghe nói tòa nhà 4 tầng không phải bị ma ám, thì vui không ngậm được mồm.
Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của hai chúng tôi, hắn sai người tìm một chỗ ở mới cho cô gái nhặt ve chai bên trong. Đêm nay hắn tới nhà khách tìm tôi, chính là muốn dặn dò sau khi xử lý xong tòa nhà thì tâng bốc hắn vài câu trước mặt chị dâu.
Chúng tôi bàn bạc, cuối cùng đồng ý, hẹn nhau sáng mai sẽ đi gặp chị dâu của hắn.
Về phần tài xế thứ tư, lão Lưu chỉ biết anh ta tên là Vương Đại Trung, sống ở khu kinh tế mới này. Nhưng nơi đây dân cư mấy chục vạn, rốt cuộc người này sống ở đâu, thì phải dựa vào tai mắt đám xã hội đen, mà chị dâu của Hoàn Tử Đầu là số một.
Trên đường đi đến chỗ chị dâu hắn, Hoàn Tử Đầu giới thiệu sơ qua về bà ấy cho chúng tôi. Thực ra ban đầu Hoàn Tử Đầu đi theo một đại ca, sau đó đại ca cưới vợ. Nhưng từ người vợ này tham gia vào giang hồ thì đại ca không quản được việc gì nữa, từ trên xuống dưới, đều do chị dâu nắm quyền.
Chị dâu hắn ở bên Nga 5 năm trời, trong tay có rất nhiều mối làm ăn, mà bất kể làm ăn hay quan hệ, bà ta đều có máu mặt.
Chúng tôi đi vào một khu chung cư cao cấp, trong khu đều là những ngôi nhà xa xỉ theo phong các phương Tâg, theo Hoàn Đầu Tử nói thì toàn bộ khu này thuộc quyền sở hữu của chị dâu hắn.
Xuống xe ở đài phun nước quảng trường, một đám người vây quanh một phụ nữ tóc vàng, đang nói chuyện gì đó. Hoàn Tử Đầu chạy qua, ba hoa bốc phét về việc chúng tôi xử lý tòa nhà ra sao, chị dâu nghe mà gật đầu lia lịa, vẫy tay bảo tôi với lão Lưu đi qua đó.
Trông chị dâu hắn phốp pháp, nhưng tính tình khá hòa nhã, cười cười chào hỏi chúng tôi. Tôi vội lên tiếng đáp lễ, lão Lưu đứng cạnh lại chẳng nói gì. Quay đầu nhìn mới thấy, lão Lưu đang chăm chăm quan sát đám người phía sau bà ta, không chớp mắt.
Nhìn theo ánh mắt lão, tôi sợ hãi, bất giác túm lấy cánh tay lão Lưu.
Gã chủ nhà khách, sao gã cũng có mặt ở đây???