Kết thúc lần thứ nhất, thân thể hai người đều ướt đẫm, mồ hôi trên trán Thành Ngự chảy thành giọt, rơi xuống thấm ướt cả tóc mai Thẩm Vân Hề.
Thành Ngự rút gậy thịt ra ngoài, Thẩm Vân Hề khẽ "ưm" một tiếng, hai mắt cô híp lại, miệng nhỏ hơi hé mở.
Màu hồng phấn trên da thịt trắng như tuyết dần dần biến mất và trở lại màu bình thường, nhưng đôi môi căng mọng cùng nụ hoa e ấp thì vẫn còn đỏ rực chói mắt.
Hai chân vừa thẳng vừa mịn mở rộng, cỏ rậm ở giữa háng ướt sũng như dính mưa, cánh hoa hồng tươi hơi banh ra vì gậy thịt rút ra ngoài, thỉnh thoảng còn rung lên một cái, trông cực kỳ dâm mỹ, hơn nữa còn quyến rũ đến tột cùng.
Thành Ngự ngắm nhìn, dưới thân lại hừng hực lửa nóng.
Gậy thịt lại kề sát miệng hoa trơn ướt, đầu khấc kiêu ngạo hung hăng cọ xát hai mảnh cánh hoa. Thẩm Vân Hể bối rối chống tay ngăn cản, giọng nói cô run run:
"Không muốn..."
Thành Ngự cúi người xuống, một tay cậu nắm chặt cổ tay mảnh mai của Thẩm Vân Hề, kéo hai tay cô lên trên đỉnh đầu, chẳng mấy chốc mà hai tay cô đã bị giam cầm trong gọng kìm.
Từng đường nét trên khuôn mặt Thành Ngự đều tinh tế và sắc sảo, vô cùng có tính công kích, mày kiếm ngang dày, đuôi mắt dài hẹp, sống mũi cao thẳng. Dưới ánh đèn, đôi mắt thâm thúy ấy nhìn cô càng áp bức hơn.
Thành Ngự chưa bao giờ áp bức cô như này...
Thẩm Vân Hề hoàn toàn không thể động đậy, đôi mắt hoa đào mông lung nhìn thiếu niên.
Mà trong mắt Thành Ngự, tư thế này khiến hai bầu ngực đẫy đà càng thêm cao thẳng, nụ hoa chúm chím tươi đẹp chói mắt, còn đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước thì mị sắc vô biên.
Trái tim Thành Ngự đập điên cuồng, máu trong cơ thể như muốn sôi trào. Cậu cúi đầu ngậm nụ hoa, gậy thịt đang kề miệng hoa vội vã đâm phập vào trong.
"A ưm..." Thân thể bị lấp đầy, cảm giác quá mức phức tạp. Thẩm Vân Hề vô thức ưỡn người lên, ngón tay thì nắm chặt.
Dưới thân bị vật vừa dài vừa cứng đâm điên cuồng, trên ngực thì bị tay to xoa bóp giày xéo. Thẩm Vân Hề nghẹn ngào, cô uất ức lên án, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu.
"Hu hu... Thành... Ngự ... sao cậu lại làm nữa... cậu là đồ khốn..."
Giọng nói vốn trong trẻo của Thẩm Vân Hề trở nên mềm mại, yếu đuối.
Thành Ngự càng nghe càng thấy hưng phấn. Cậu buông tay cô ra, đôi mắt đen phủ kín tình dục nhìn chằm chằm cô, gậy thịt dưới thân thúc mạnh vào nơi sâu nhất, ra ra vào vào không ngừng.
"Một lần không đủ." Thành Ngự để hai tay mềm mại không xương của Thẩm Vân Hề vòng qua cổ mình, giọng nói cậu nặng nề như lư đồng,"Một lúc nữa sẽ thoải mái hơn, Hề Hề ngoan nhé, hửm?"
Thiếu niên tinh lực tràn đầy, sau khi được ăn mặn thì dục vọng giống như dã thú được thả ra khỏi chuồng, căn bản không có cách nào khống chế.
Gậy thịt sưng đỏ chôn sâu trong cơ thể mềm mại, nhìn người con gái dưới thân nức nở cầu xin, khóe mắt vương lệ như hoa đào dưới mưa làm ướt đẫm trái tim cậu... nhưng cậu không thể nào dừng lại, dục vọng bành trướng khiến động tác của cậu càng điên cuồng.
Thẩm Vân Hề ôm cổ Thành Ngự, cả người lung lay vì động tác thô bạo của thiếu niên. Khoái cảm kỳ lạ giống như sóng thần muốn nhấn chìm cả người cô, khiến cô dần dần chìm đắm. Hai chân mảnh mai kẹp chặt thắt lưng Thành Ngự, miệng nhỏ phát ra tiếng rên rỉ ngâm nga.
Bên trong Thẩm Vân Hề thực sự quá chặt, chặt đến mức cậu vừa sung sướng vừa khó chịu.
Thành Ngự dừng lại động tác, cậu banh rộng hai chân Thẩm Vân Hề, cố định nó thành hình chữ M rồi giữ chặt đầu gối cô, sau đó cậu đẩy hông và bắt đầu điên cuồng tăng tốc độ đâm sâu vào mật huyệt nóng ướt chặt chẽ.
Gậy thịt rút ra rồi lại đâm vào khiến miệng hoa co rút kịch liệt và càng mút chặt thân gậy thịt hơn, mật dịch chảy quá nhiều khiến gậy thịt bóng loáng nước nhờn dâm đãng.
Hoa huyệt mềm mại nuốt chửng gậy thịt thô to, cảm giác sảng khoái khó tả thành lời làm Thành Ngự càng muốn nhiều hơn.
"Nhẹ... nhẹ thôi... a... ưm..." Thành Ngự tấn công quá mạnh mẽ, quá sâu khiến Thẩm Vân Hề không chịu nổi, cô cong người, hai tay bấu chặt vào đầu vai cậu.
Thành Ngự rất thích nghe cô rên rỉ mỗi khi mất lý trí, biên độ rút ra đút vào của gậy thịt càng ác liệt hơn,"Cục cưng, cậu nói lớn tiếng hơn chút nữa nào."
Thẩm Vân Hề vừa thở dốc vừa rên rỉ, nghe thấy Thành Ngự nói lời thô tục, cô xấu hổ mím chặt môi không lên tiếng.
Hoa huyệt ướt nóng bỗng nhiên thít chặt gậy thịt, Thành Ngự hít sâu một hơi. Cảm giác người con gái dưới thân cực kỳ mẫn cảm với lời thô tục, Thành Ngự liền dùng sức thúc gậy thịt vào bên trong càng lúc càng mạnh, càng lúc càng sâu.
Hai bầu vú no đủ đung đưa theo nhịp lắc, da thịt trắng bóng làm cậu hoa cả mắt, động tác của cậu vẫn dữ dội, còn lời nói lại càng thô tục càn rỡ hơn: "Hề Hề, cô bé của cậu thật chặt. Cậu rên đi, rên thật to vào."
Thành Ngự ngân dài chữ cuối, đồng thời ưỡn người thúc thật mạnh vào miệng huyệt.
Động tác mạnh mẽ liên tục của cậu khiến nơi tiếp xúc giữa hai bộ phận sinh dục trở nên bỏng rát, khoái cảm theo động tác của Thành Ngự lan tràn đến từng bộ phận trên cơ thể Thẩm Vân Hề.
Dường như Thẩm Vân Hề không thể tiếp nhận sự kích thích sung sướng quá mức này, cô cong người uốn éo, móng tay đâm sâu vào da thịt Thành Ngự.
"A ư... Thành Ngự... ưm... a a a..."
Khoái cảm giống như thủy triều ôm trọn cả lý trí Thẩm Vân Hề. Đầu óc cô trống rỗng, bụng dưới liên tục co rút, mật dịch dâm đãng tuôn trào ra ngoài, chảy xuống gậy thịt sưng đỏ rồi thấm xuống ga giường.
Miệng hoa giật giật co rút, đường vào hoa huyệt vốn chặt lại càng chặt hơn.
Cả người Thành Ngự thoải mái đê mê không thể nói thành lời, mồ hôi trên trán thi nhau rơi xuống bộ ngực sữa tròn trịa.
Người Thành Ngự phủ lên người Thẩm Vân Hề, tay cậu bóp chặt eo cô. Ngay tại thời khắc sắp mất khống chế, cậu phát ra một tiếng gầm nhẹ, đồng thời điên cuồng rút ra đâm vào, cuối cùng cậu ưỡn hông một cái rồi bắn ra toàn bộ tinh hoa.
Trong không khí ngập tràn hương vị tình dục cùng tiếng thở dốc của đôi nam nữ.
Lần thứ hai này lâu hơn so với lần đầu rất nhiều, đã thế động tác của Thành Ngự còn cuồng nhiệt hơn. Thẩm Vân Hề bị đâm đến nỗi mềm oặt cả người, cô mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt rồi ngủ thiếp đi mất.
Thành Ngự ôm Thẩm Vân Hề vào trong nhà tắm, để cô ngâm người trong nước ấm. Sau đó cậu mới ra ngoài thu dọn ga giường nhăn nhúm, ném chúng vào máy giặt và thay một bộ ga mới.
Bây giờ đã gần một sáng, hi vọng ga giường kịp khô, sáng mai mẹ cậu sẽ về nhà.
Thành Ngự nhanh chóng dọn dẹp, khi mọi thứ xong xuôi, cậu mệt mỏi ôm Thẩm Vân Hề chìm vào giấc ngủ.
Trải qua một đêm phóng túng, sáng sớm ngày thứ hai, đồng hồ sinh học của Thẩm Vân Hề lập tức bãi công khiến cô không dậy nổi. Nếu không phải Thành Ngự lên gọi cô dậy, thì cô có thể ngủ tới trưa.
Thẩm Vân Hề chống tay ngồi dậy, cả người lúc này mệt mỏi đau nhức. Cô chậm rãi thả chân xuống dưới, vừa mới xỏ dép lê để đứng lên thì một giây sau chân cô đã mềm nhũn, cả người mất lực ngồi phệt xuống giường.
"Cậu sao vậy?" Thành Ngự xoay người ôm cô,"Còn đau hả?"
"Cậu không biết xấu hổ hay sao mà còn hỏi?" Thẩm Vân Hề dữ dằn trừng mắt lườm Thành Ngự, cô thành như thế này là do ai làm???
Tối qua cậu làm bao lâu? Tay cậu ghì đầu gối cô bao lâu? Vừa nhớ tới tư thế ngượng ngùng đêm qua, mặt Thẩm Vân Hề lại đỏ tới mang tai, cô nhanh chóng cúi đầu không nói.
Thành Ngự nhìn dáng vẻ tức giận ngượng ngùng này thì chỉ cảm thấy đáng yêu. Nghĩ tới đêm qua cô nức nở rên rỉ dưới thân mình là gậy thịt phía dưới lại bắt đầu ngo ngoe muốn ngỏng dậy.
Thành Ngự cố gắng đè nén dục vọng trong lòng, cậu nhanh chóng ôm Thẩm Vân Hề vào phòng vệ sinh để rửa mặt.
Sáng sớm là thời điểm cực kỳ mẫn cảm, nếu như không phải đi học, nếu như mẹ cậu không sắp về thì Thành Ngự chắc chắn sẽ lôi kéo cô "thể dục" buổi sáng.
Thành Ngự đi mua bữa sáng, sau khi hai người ăn xong, cậu bèn bảo Thẩm Vân Hề đứng đợi một lát.
Một lúc sau, Thẩm Vân Hề thấy Thành Ngự đạp xe ra khỏi nhà để xe.
Sáng sớm ngày đông, bầu trời tối tăm mịt mùng, gió rét thổi vù vù, sắc trời xầm xì như chiều tối.
"Lên nào." Thành Ngự chống một chân xuống đất, tay bóp nhẹ phanh xe.
Màu trắng áo đồng phục cùng quần dài màu đen vô tình làm nổi bật sự phóng khoáng sâu bên trong người Thành Ngự, mà tư thế hiện giờ của cậu càng làm bùng lên sự hăng hái, nhiệt huyết của thanh xuân.
Thẩm Vân Hề tiến lại gần, Thành Ngự đưa cho cô một cái khẩu trang màu đen.
"Mới đó."
"Cậu không cần sao?"
"Tớ không lạnh, cậu đeo lên đi."
Thẩm Vân Hề ngồi lên yên sau rồi đeo khẩu trang, gió lạnh thổi vù vù bên tai, lúc này Thẩm Vân Hề mới nghĩ tới một vấn đề.
"Tới gần cổng trường thì cậu thả tớ xuống. Thầy giáo và bạn học mà nhìn thấy thì không hay lắm."
"Không phải Hề Hề không đi được sao?" Thành Ngự nhìn đường, bên môi là nụ cười thờ ơ,"Nhìn thấy thì nhìn thấy. Trong mắt tớ thì chân của cậu quan trọng hơn."
Đúng là dẻo mồm! Thẩm Vân Hề bĩu môi, cô buột miệng nói ra: "Vậy hôm qua người ta đã nói không muốn mà cậu còn đâm vào..."
"Cậu nói không muốn?" Thành Ngự quay đầu nhìn Thẩm Vân Hề, nụ cười trên trở nên xấu xa,"Sao tớ lại nhớ rõ là cậu nói muốn?"
"Tớ không nói!"
Chắc chắn không nói!
"À... Cậu nói tớ làm nhẹ thôi..."
Đoạn phim hạn chế người xem tối qua bắt đầu được tua lại, Thẩm Vân Hề đỏ mặt, cô tức giận đánh vào lưng cậu: "Đừng nói nữa, cậu tập trung nhìn đường đi!"
Thành Ngự rất hưởng thụ cảm giác liếc mắt đưa tình như thế này, cả khuôn mặt cậu ngập tràn ý cười vui vẻ, cậu thả hai tay và nói:
"Đừng nói là nhìn đường, tớ thả hai tay ra còn được."
Đạp xe mà cũng có thể huênh hoang như vậy, Thẩm Vân Hề vừa sợ hãi vừa buồn bực, cô dùng sức nhéo vào lưng cậu: "Nhanh cầm tay lái!"
Thành Ngự giật mình, xe đạp mất cân bằng nên hơi lảo đảo. Cậu sợ Thẩm Vân Hề ngã nên lập tức cầm tay lái để ổn định xe.
Sướng đời, ai bảo dám dọa cô!
Thẩm Vân Hề khẽ bật cười dưới lớp khẩu trang.