Cũng may đã đến lượt Hà Hủ biểu diễn.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, đèn xung quanh sân khấu đều được tắt, chỉ còn lại duy nhất chùm đèn ở vị trí trung tâm chiếu xuống cô gái mặc váy cổ trang trên sân khấu.
Dáng người mảnh mai như mây như sương, váy trắng bồng bềnh, tay áo nhẹ nhàng bay bay...
Hà Hủ rất đẹp, dáng múa lại càng đẹp hơn.
Thẩm Vân Hề chăm chú nhìn lên sân khấu, đôi mắt hoa đào ngập tràn vui vẻ và kiêu ngạo, ngoài ra còn có cả một tia hâm mộ.
Không chỉ có mỗi Thẩm Vân Hề chăm chú xem, mà học sinh phía dưới, nhất là nam sinh đều nhìn không chớp mắt thiếu nữ đẹp như tiên trên khán đài, thân thể bọn họ cũng vô thức nhoài về đằng trước.
Mới đầu Hà Hủ định nhảy hip hop, nhưng hiện tại trời rất lạnh, Hà Hủ thì cực kỳ sợ lạnh, nếu mặc đồ ngắn thì chắc chắn cô bạn sẽ vừa nhảy vừa run cầm cập.
Lúc nghe bạn mình nói vậy, Thẩm Vân Hề còn cười sặc sụa, giờ nghĩ lại thì cô thấy cũng đúng.
Hà Hủ kết thúc bài biểu diễn, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt. Ngay cả Thẩm Vân Hề cũng hăng hái vỗ đỏ cả tay.
Văn Văn ngồi bên cạnh quay sang nhìn Thẩm Vân Hề một lúc lâu, sau đó cúi đầu che giấu cảm xúc nơi ánh mắt.
Người dẫn chương trình tiếp tục phát biểu, hội trường lại bắt đầu ồn ào huyên náo.
Thẩm Vân Hề không có hứng thú với mấy tiết mục phía sau, hơn nữa Thành Ngự cũng không biểu diễn.
Đúng là chán, chả có gì đáng xem.
Thẩm Vân Hề bèn đứng dậy đi ra ngoài, nếu gặp được Hà Hủ thì cùng nhau đi vệ sinh luôn.
Đi qua khu vực hậu trường, Thẩm Vân Hề đứng ở cửa nhìn nhìn vào bên trong, khi thoáng thấy bóng dáng quen quen đứng trước mặt Hà Hủ, ánh mắt Thẩm Vân Hề chợt dừng lại...
Người... người đang cúi đầu nhìn Hà Hủ chẳng phải là Trần Tư Duy hay sao?
Thẩm Vân Hề không biết hai người kia nói gì, cô cũng không nhìn rõ được nét mặt của bọn họ. Nhưng cô cảm thấy Trần Tư Duy đứng rất gần Hà Hủ, mà dáng vẻ cúi đầu nhìn Hà Hủ trông rất dịu dàng, trìu mến.
Người luôn lạnh nhạt, thờ ơ với mọi thứ như Trần Tư Duy, giờ đứng trước mặt Hà Hủ lại có vẻ không giống ngày thường.
Trước đó cô chưa từng thấy hai người có bất cứ tiếp xúc gì, không biết Thành Ngự có biết chuyện này không.
Thẩm Vân Hề thong thả bước đi, đến khi đi vệ sinh xong mà cô vẫn còn trầm tư.
Lúc đứng rửa tay, trong đầu cô lại nhớ tới một màn vừa rồi.
Phía cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên ồn ào, mấy nữ sinh cười cười nói nói đi đến.
Thẩm Vân Hề cũng không để ý lắm, cô quay người đi ra ngoài. Lúc sắp đi ngang qua người mấy nữ sinh kia, trước mặt cô đột nhiên tối sầm, một nữ sinh cao gầy đứng chặn ngay lối đi.
Thẩm Vân Hề ngước mắt nhìn lên... nữ sinh này cao hơn cô, dáng người còn rất đẹp.
Hơn nữa cũng khá quen mắt...
À à... đây chính là nữ sinh tặng quà sinh nhật cho Thành Ngự mà cô từng nhìn thấy.
Nữ sinh trước mặt đứng yên không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, cô ta khinh thường đánh giá Thẩm Vân Hề, ánh mắt thù địch vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn không thèm che giấu.
Người đến không có ý tốt, đã thế còn cố ý muốn gây sự. Đợi khoảng mấy giây, Thẩm Vân Hề mở miệng nhàn nhạt nói một câu: "Cậu làm ơn tránh đường."
"Cậu có quan hệ gì với Thành Ngự?"
Thẩm Vân Hề lặp lại một lần nữa: "Làm ơn tránh đường."
"Cậu bị điếc hả, không nghe thấy hoa khôi của trường hỏi gì sao?" Một nữ sinh khác thấy thế liền không nhịn được mà đưa tay đẩy Thẩm Vân Hề.
Thấy tình huống nguy hiểm, cơ thể Thẩm Vân Hề tự động chuyển về trạng thái phòng bị, cô nhẹ nhàng nghiêng người, tránh khỏi động chạm của đối phương.
Hoa khôi của trường thì sao?
Hoa khôi của trường hỏi thì cô bắt buộc phải trả lời à, cô ta tưởng mình là cảnh sát hả?! Trong lòng Thẩm Vân Hề không vui, nhưng cô không thể hiện ra mặt: "Tôi muốn cậu tránh đường nhưng cậu không tránh, vậy tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cậu?"
"Ơ cái đệch!" Bọn họ không ngờ Thẩm Vân Hề nhìn dễ bắt nạt nhưng lại dám mạnh miệng như vậy, mấy nữ sinh không hẹn mà cùng nhau mắng chửi,"Con lùn này rất ngông cuồng..."
Nữ sinh vừa nãy mất mặt vì hành động thất bại nên muốn làm lại lần nữa.
Thẩm Vân Hề nhanh chóng lui về sau một bước, ánh mắt cô quét qua nữ sinh trước mặt.
Người được gọi là hoa khôi thấy thế cũng không ngăn cản, hơn nữa còn vui vẻ khi nhìn thấy tình cảnh này, cô ta "tốt bụng" khuyên nhủ cô: "Mặc kệ cậu và Thành Ngự có quan hệ như thế nào, sau này nhớ cách xa cậu ấy một chút."
"Đúng đó! Mày không nhìn lại mình hả, có điểm nào hơn hoa khôi của bọn tao không?! Cống rãnh mà đòi so sánh với đại dương, máng mương mà đòi tương đương với thủy điện! Toàn trường ai cũng biết Thành Ngự và hoa khôi trường yêu nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn, con lùn như mày tuổi gì đòi cướp người của hoa khôi bọn tao?!"