Thẩm Vân Hề kể xong nhưng Thành Ngự vẫn không nói gì, giờ phút này cả gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ thường.
Cô giật giật góc áo Thành Ngự, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi: "Cậu sao vậy?"
Thành Ngự xoa đầu người trong lòng, trên mặt là nụ cười nhợt nhạt,"Hề Hề của tớ làm tốt lắm, không hề nương tay khi bị người ta bắt nạt."
"Tất nhiên rồi." Thẩm Vân Hề hếch cằm lên, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Thành Ngự nhìn gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn gần mình trong gang tấc, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại ở vết cào đỏ ửng trên má cô,"Việc tiếp theo hãy để tớ giải quyết."
Sắc mặt Thành Ngự lạnh lùng, Thẩm Vân Hề lại giật giật góc áo cậu,"Cậu muốn làm gì?"
"Tính sổ!"
Thẩm Vân Hề: "..."
Thành Ngự nhéo má cô và nói,"Đừng bận tâm."
Sau đó cậu thả cô xuống dưới đất, để cô đứng trước mặt mình, cậu vươn tay cởi áo khoác dài của cô, cậu còn vén cả váy ngủ của người trước mặt lên cao.
Thẩm Vân Hề không kịp chuẩn bị, cô vừa xấu hổ vừa bối rối, tay nhỏ liên tục kéo váy ngủ,"Cậu cậu ... cậu định làm gì?"
Nhưng Thẩm Vân Hề phản kháng không có tác dụng, một tay Thành Ngự giữ váy ngủ của cô, còn tay kia xoay người cô một vòng.
Làn da trắng trẻo mềm mại không có bất cứ vết thương nào, lúc này Thành Ngự mới chịu thả váy của cô xuống.
Cuối cùng Thẩm Vân Hề cũng hiểu ra ý đồ của Thành Ngự, nhưng phần da thịt từ ngực đổ xuống bị phơi bày dưới ánh đèn vẫn khiến cô xấu hổ không thôi, cô đỏ mặt cúi đầu sửa lại làn váy của mình.
Thành Ngự cảm thấy buồn cười, tuy nhiên cậu cũng không trêu đùa cô, mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Muộn rồi, cậu lên giường ngủ đi."
Thẩm Vân Hề gật đầu, cô vén chăn rồi leo lên giường.
Thành Ngự cúi người dịch chăn giúp cô, lúc chuẩn bị quay người rời đi thì tay trái bỗng nhiên bị kéo lại.
Thẩm Vân Hề giật mình, cô vội buông tay ra, cũng không nói bất cứ cái gì.
Khi nhìn thấy Thành Ngự muốn đi, cô vô thức vươn tay ra kéo cậu. Xúc động qua đi, cô nhất thời không biết nói cái gì.
Chẳng lẽ muốn cậu ở đây ngủ với mình? Hình như không phải ý tứ này.
Nói đến ngủ chung một chỗ thì bọn họ đã ngủ rất nhiều lần, chẳng qua những lần ấy nếu không phải làm chuyện kia rồi ngủ chung giường, thì cũng là ngủ chung giường rồi làm chuyện kia... Tối nay nếu Thành Ngự không đi, sau khi ôm ôm hôn hôn mà cậu không nhịn được thì phải làm sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, Thành Ngự không thể nào hiểu được những suy nghĩ lóe lên trong đầu Thẩm Vân Hề, nhưng cậu lại phát hiện ra cô đang ỷ lại mình.
Thành Ngự mỉm cười, cậu nắm bàn tay vừa mới kéo tay mình rồi đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, sau đó nhét tay cô vào trong chăn.
Cậu còn cúi đầu dịu dàng hôn lên đôi mắt cô.
Thẩm Vân Hề nhắm hai mắt theo động tác của cậu, khi đôi môi mềm mại rời đi, cô nghe thấy một giọng nói trầm ấm truyền tới tai mình——
"Ngủ ngoan."
Thẩm Vân Hề mở mắt, cô nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Gian phòng chìm vào bóng tối, tiếng khép cửa tiêu tan, không gian xung quanh dần yên tĩnh.
Thành Ngự về phòng ngủ, cậu lấy điện thoại gọi cho Trần Tư Duy, hai người nói chuyện khoảng mười mấy phút đồng hồ. Kết thúc cuộc điện thoại, Thành Ngự ngồi im một lúc lâu, sau đó mới lấy quần áo trong tủ và đi vào phòng tắm.
**
Tại buổi lễ chào cờ một tuần sau đó, ngoại trừ những bài phát biểu động viên, khích lệ như thường của thầy hiệu trưởng, hôm nay còn có thêm mục phê bình học sinh trước toàn trường và phạt viết bản kiểm điểm một ngàn chữ.
Người bị phê bình có mấy người, nhưng người bị viết bản kiểm điểm chỉ có hai người.
Thẩm Vân Hề nhìn hai nữ sinh đứng trên khán đài, do lớp cô ở vị trí phía sau, cách khá xa khán đài nên cô không thấy rõ nét mặt của bọn họ.
Không biết hai người kia ăn năn hối lỗi được bao nhiêu, nhưng nghĩ đến việc bọn họ phải nhận hậu quả do hành vi mình gây ra thì trong lòng cô lập tức thoải mái.
Thẩm Vân Hề không nhìn lên khán đài nữa, cô quay đầu về phía sau, xuyên qua khe hở, cô nhìn thấy Thành Ngự đang đứng ở hàng ngũ phía cuối.
Khi ánh mắt chạm nhau, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.