Nhà họ Thẩm có nhà ở vùng ngoại ô thành phố Ninh. Vì muốn bày tỏ lòng biết ơn, bố mẹ Thẩm Vân Hề đã đặt bàn ở nhà hàng năm sao để mời ba người nhà họ Thành ăn cơm.
Nhưng mà về sau bố Thành cũng mời cả nhà Thẩm Vân Hề tới nhà làm khách.
Tại phòng riêng của nhà hàng, Thẩm Vân Hề không rời khỏi chỗ ngồi của mình nửa bước, ngay cả đi vệ sinh cũng không. Còn lúc ở nhà họ Thành, Thẩm Vân Hề ngồi chung một chỗ với người lớn, ăn xong thì theo mọi người ra phòng khách nói chuyện. Chính vì vậy mà Thành Ngự không có cơ hội nói chuyện đơn độc với Thẩm Vân Hề.
Về sau cậu cũng không hề liên lạc với cô, dù là wechat hay là điện thoại. Bởi vì sau hai bữa ăn, Thành Ngự nhận được duy nhất một tin nhắn:
[ Rất xin lỗi, tạm thời chúng ta đừng liên lạc được không. ]
Sau chữ "được không" là dấu chấm to đùng, điều này khiến Thành Ngự cực kỳ tức giận.
Thẩm Vân Hề không hề hỏi ý kiến của cậu, đây rõ ràng là trực tiếp quyết định.
Cậu lo lắng cho cô suốt thời gian qua, cuối cùng người ta tạt cho cậu một chậu nước lạnh.
Chậu nước lạnh này dập tắt mọi tức giận bên trong Thành Ngự, chỉ còn lại cơn đau nhói nơi lồng ngực, khiến cậu vô cùng ngột ngạt bức bối.
**
Rất nhanh đã đến ngày công bố kết quả thi đại học. Bố mẹ Thẩm hơi lo lắng, nhưng Thẩm Vân Hề thì thấy bình thường. Tra xong điểm thi, quả nhiên kết quả đúng như trong dự liệu, cô phát huy cực kỳ ổn định.
Lúc mới chuyển đến trường cấp ba thành phố Ninh, thành tích của Thẩm Vân Hề chỉ ở mức bình thường, may được Thành Ngự phụ đạo thêm vật lý và toán học, cho nên thành tích được cải thiện hơn rất nhiều.
Kết quả học lực năm lớp mười hai, cô tăng lên được bốn mươi hạng, hơn nữa các môn còn tương đối đồng đều.
Nghĩ đến Thành Ngự, Thẩm Vân Hề nắm chặt điện thoại trong tay, cô không biết mình còn muốn do dự bao lâu nữa.
Nói chuyện cùng bố mẹ đến tận trưa, nhưng cô vẫn không biết chọn trường nào.
Nói đến học chuyên nghiệp... dường như Thẩm Vân Hề không hề có bất kỳ ý tưởng gì.
Vì ngồi mải mê suy nghĩ, cô không để ý ngoài cửa sổ trời đã dần dần tối.
Thẩm Vân Hề nhìn chăm chú danh bạ đang hiển thị trên màn hình điện thoại, ngón tay cái của cô vừa chạm xuống thì đồng thời điện thoại rung lên, giao điện cuộc gọi đến hiện lên ngay lập tức.
Giây tiếp theo...
Thẩm Vân Hề chưa kịp phản ứng thì con số trên màn hình điện thoại đã nhảy lên —— 00: 05 giây.
Trái tim cô đập thình thịch, cảm xúc vừa lo lắng vừa hoảng loạn khiến cô suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
"Thẩm Vân Hề."
Giọng nói trầm trầm trong điện thoại truyền ra ngoài, lúc này Thẩm Vân Hề mới bừng tỉnh, cô vội vàng cầm điện thoại để bên tai.
Không hiểu sao có một loại sợ hãi dâng lên trong lòng, làm cô quên cả nói chuyện.
"Xuống dưới."
Đã lâu không nghe giọng nói quen thuộc, giờ đây giọng nói ấy lạnh lẽo như cơn gió đầu đông, không chứa một chút tình cảm.
Thẩm Vân Hề ngây ra như phỗng, cô ngơ ngác "a" một tiếng.
Đầu bên kia im lặng, không hề có âm thanh gì. Lúc này Thẩm Vân Hề mới tìm lại được lý trí của mình, cô đứng dậy rồi buột miệng hỏi: "Cậu ở dưới tầng?!"
Thành Ngự vẫn không lên tiếng.
Bây giờ còn sớm, bố mẹ vẫn chưa ngủ, Thẩm Vân Hề không biết lấy lý do nào để ra ngoài, vì lo lắng bố mẹ sẽ phát hiện ra Thành Ngự, cô bèn nhỏ giọng cầu xin:
"Cậu về đi được không? Đợi ngày mai, ngày mai chúng ta nói chuyện nhé?"
Thành Ngự tắt điện thoại.
Thẩm Vân Hề sững sờ trong chốc lát, cô kìm nén sợ hãi trong lòng và lập tức gọi điện lại cho Thành Ngự.
Cô có cảm giác nếu mình không gọi lại thì sẽ không còn cơ hội gặp lại người thiếu niên ấy nữa... không ai bắt máy...
Thẩm Vân Hề thấy toàn thân mình lạnh lẽo. Cô tiếp tục gọi nhưng đáp lại cô chỉ là một giọng nữ đầy máy móc.
Thì ra cảm giác khi Thành Ngự không liên lạc được cho cô là như thế này...
Điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay, còn Thẩm Vân Hề thì ngơ ngác ngồi trên mặt đất.
Mấy giây sau, Thẩm Vân Hề lập tức đứng dậy chạy vụt tới tủ quần áo, cô hoảng loạn thay bộ đồ khác rồi nhặt điện thoại để ra ngoài.
"Cộc cộc..."
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gõ cửa, Thẩm Vân Hề giật nảy mình, cô lập tức dừng chân rồi quay đầu nhìn về phía sau...
Thành Ngự!!!
Thẩm Vân Hề mở to hai mắt, cô sững sờ vì không thể tin. Nhưng ngay sau đó cô nhanh chóng chạy tới mở cửa sổ chỗ ban công.
"Cậu..." Thẩm Vân Hề chưa nói hết câu đã vội vã kéo Thành Ngự vào trong phòng rồi thuận tay đóng chặt cửa. Tiếng đóng cửa vang lên khiến cô bừng tỉnh, cô nhanh chóng chạy tới cửa phòng chính và khóa trái cửa lại.
Làm xong tất cả những thứ này, Thẩm Vân Hề liền dựa người lên cửa thở dài một hơi.
Thành Ngự lẳng lặng tiến lại gần, cậu chăm chú nhìn người trước mặt, ánh mắt tuy hờ hững nhưng lại khiến người ta cảm thấy sắp có một trận cuồng phong.
Cậu càng bước tới gần, Thẩm Vân Hề càng hoảng hốt. Cổ họng cô giống như bị ai đó bóp chặt, nhất thời không nói được gì.
"Cậu không muốn nói gì với tớ sao?"
Thành Ngự đi tới trước mặt Thẩm Vân Hề, cả người cô bị vây giữa cánh cửa và lồng ngực rắn chắc của thiếu niên. Cậu tiếp tục trầm giọng hỏi: "Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, lạnh nhạt rồi trốn tránh tôi... cậu học được ở đâu cái kiểu này? Hay là cậu muốn..."
Thẩm Vân Hề vươn tay bịt miệng Thành Ngự theo bản năng, ngăn không cho cậu nói tiếp.
Dường như cô đoán trước được hai chữ tiếp theo sẽ là gì. Cô không hề muốn nghe thấy hai chữ đó!
Vừa nghĩ tới là sống mũi Thẩm Vân Hề đã cay cay, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt và vô thức phủ nhận,"Tớ không có..."
Sau khi phủ nhận xong Thẩm Vân Hề mới giật mình phát giác ra mình có cả "bốn tội" này, cô hoảng đến nỗi không biết phải làm sao, chưa gì nước mắt đã lưng tròng.
Đã không thừa nhận thì thôi, lại còn làm như mình oan ức lắm. Thành Ngự cảm thấy trái tim mình bị đè nén đến ngạt thở, nhìn đôi mắt ầng ậc nước, cậu thật sự không biết phải làm gì với cô.
Thành Ngự nhụt chí lùi về sau, cậu quay đầu sang một bên, không tiếp tục nhìn cô nữa.
Động tác của Thành Ngự khiến Thẩm Vân Hề tưởng cậu muốn rời đi, cô vội vàng nắm chặt tay cậu.
Lòng bàn tay của thiếu niên hơi sần sần, Thẩm Vân Hề cúi đầu nhìn thì thấy tay cậu có mấy vết trầy xước, có chỗ còn rách da và chảy máu. Nước mắt Thẩm Vân Hề lập tức rơi như mưa, nhỏ xuống lòng bàn tay Thành Ngự.