"Cậu đau không?" Thẩm Vân Hề nghẹn ngào hỏi, cô vừa áy náy vừa đau lòng, vết thương này chắc chắn do cậu vừa trèo ban công,"Đều tại tớ..."
Phòng Thẩm Vân Hề ở tầng hai, ban công thì ngoài trời, lúc Thành Ngự đứng dưới đã bắt đầu quan sát xung quanh —— phòng cô sát cạnh ban công, rèm cửa chưa đóng nên cậu nhìn được một phần bên trong và cả cái bóng của cô in trên cửa sổ...
Thành Ngự xác định phương hướng rồi quan sát bốn phía, cậu tính toán mình sẽ trèo lên ban công chỗ hành lang tầng hai rồi leo sang cửa sổ phòng bên cạnh.
Cậu có một loại xúc động muốn gặp bằng được Thẩm Vân Hề, khi đứng dưới nhà cô, cậu đã quyết định nếu cô không xuống thì cậu sẽ lập tức đi lên.
Thật ra Thành Ngự không có cảm giác gì khi bị tường gạch cứa vào tay, vết thương nho nhỏ này không bằng một phần những phiền muộn và khó chịu trong suốt một tháng qua. Nhưng khi gặp được Thẩm Vân Hề, thấy cô khóc sướt mướt là trái tim cậu co rút, thật sự không thể chịu đựng nổi.
Yết hầu trên cổ Thành Ngự khẽ chuyển động, cậu không nhịn được mà nắm tay Thẩm Vân Hề rồi kéo cô sát lại gần.
"Không đau." Thành Ngự nắm tay cô để lên ngực trái của mình,"Cậu không để ý tới tớ nên chỗ này mới đau."
Cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của Thành Ngự, Thẩm Vân Hề vùi đầu vào lồng ngực cậu, cô vừa khóc vừa lung tung giải thích: "Hu hu... tớ không cố tình lạnh nhạt cậu... tại tớ không biết phải đối diện với cậu thế nào. Vừa nghĩ tới thời gian qua lúc nào tớ cũng vui vẻ trong lúc bố nằm viện chữa bệnh hu hu... Tớ... là tớ lại không có tâm trạng... hu hu... tớ sợ bệnh của bố lại tái phát..."
Áo Thành Ngự ướt sũng một mảng lớn, còn trong lòng cậu thì chua xót đến khó tả.
Cậu hiểu, cậu đều hiểu hết! Cho nên cậu mới cho cô có thời gian đoàn tụ cùng người nhà.
Nhưng hiểu là một chuyện, còn thái độ cô lạnh nhạt với cậu lại là chuyện khác, thái độ đó khiến cậu không thể chịu đựng nổi.
Suốt thời gian qua, trái tim cậu thấp thỏm nôn nóng vì cô. Kể cả hiện tại, nhìn cô khóc nức nở trong lòng mình, lửa giận tích lũy bên trong cậu đều bị những giọt nước mắt kia dập tắt.
Giờ phút này trong lòng, trong mắt cậu chỉ muốn an ủi và cho cô dựa vào.
"Là do tớ không tốt, tại tớ trêu chọc cậu trước."
Giọng nói khàn khàn của Thành Ngự khiến Thẩm Vân Hề càng thấy khổ sở, cô lập tức lắc đầu: "Không, không phải..."
Cô dựa đầu vào lồng ngực Thành Ngự rồi thút thít nói,"Cậu tốt nhất..."
Thành Ngự kéo Thẩm Vân Hề, để cô nhìn thẳng vào mình. Khi thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp đỏ bừng vì khóc, cậu vươn tay bưng hai má cô rồi cúi đầu hôn sạch từng giọt nước mắt.
"Để cậu khóc là do tớ không tốt..."
Cảm nhận được đôi môi mềm mại khẽ hôn lên khóe mắt, gò má... đã lâu không tiếp xúc da thịt như này khiến cả người Thẩm Vân Hề run rẩy. Thân thể cô vô thức rướn về phía trước, cảm giác quen thuộc bị đánh thức khiến cô muốn thân mật hơn nữa.
Thẩm Vân Hề ôm chặt thắt lưng Thành Ngự, cô nhón chân hôn lên môi cậu, hai mắt đồng thời khép lại.
Cũng ngay lúc đó, Thành Ngự siết chặt vòng eo nhỏ của thiếu nữ rồi vội vàng hôn lên đôi môi mê người kia.
Bọn họ đều khát vọng lẫn nhau.
Khát vọng về tầm hồn... khát vọng cả về thể xác.
Không biết từ lúc nào hai người đang đứng hôn môi đã chuyển thành nằm trên giường.
Môi lưỡi quấn quít, quần áo lộn xộn, tình dục dâng trào khó có thể dứt ra.
Mãi đến khi phát hiện ra gậy thịt dưới thân cương cứng đến mức khó chịu thì Thành Ngự mới tỉnh táo lại, cậu khó khăn dời khỏi người Thẩm Vân Hề.
"Thành Ngự..." Thân thể to lớn đè trên người mình bỗng nhiên biến mất, Thẩm Vân Hề mở mắt và vô thức phát ra tiếng nỉ non, tay cô ôm chặt thắt lưng Thành Ngự.
"Hề Hề ngoan, tớ phải về."
Cô vẫn quan tâm cậu, vẫn đau lòng vì cậu và vẫn rơi lệ vì cậu... như vậy là đủ rồi.
Sau này còn nhiều thời gian, cậu có thể đợi được.
Thành Ngự thở hổn hển, cậu kéo bàn tay nhỏ ra khỏi hông mình, sau đó đứng dậy sửa soạn lại quần áo.
"Cậu định trở về thế nào?" Thẩm Vân Hề ngồi dậy.
Chẳng lẽ cậu ấy lại muốn trèo xuống dưới từ cửa sổ???
Đúng là Thành Ngự có ý định về bằng đường cũ. Với lại cậu đến đây không phải vì muốn ân ái với Thẩm Vân Hề.
Cô vì chuyện của bố mẹ mà nghĩ ngợi lung tung, cậu làm sao có thể đến tận nhà cô rồi làm loại chuyện này.
Thành Ngự bước về hướng cửa sổ, cậu không tiếp tục nhìn người con gái mềm mại kia nữa, cũng không nghĩ tới chuyện tiếp xúc thân mật, cậu chỉ âm thầm điều chỉnh lại cảm xúc bên trong người mình.
Thẩm Vân Hề không biết phải làm sao, cô sợ Thành Ngự rời đi và cũng không muốn cậu rời đi. Cô vội vàng bước xuống giường, hai tay giữ chặt cánh tay cậu,"Quá nguy hiểm, cậu về bằng cửa chính được không?"
"Cậu yên tâm, không có chuyện gì đâu."
"Không được!" Thẩm Vân Hề biết cậu lo lắng và luôn suy nghĩ cho mình, cô kiên trì nói,"Tớ sẽ đến phòng ngủ của bố mẹ, sau đó cậu lặng lẽ ra ngoài bằng cửa chính, cậu đừng trèo cửa sổ được không? Tớ sẽ rất lo lắng!"
Thẩm Vân Hề nói xong lập tức quay người muốn mở cửa.
Thành Ngự giữ chặt cô,"Quần áo... cậu chỉnh lại quần áo đã."
Thẩm Vân Hề cúi đầu nhìn nhìn, cổ áo lúc này bị lệch một bên, lộ ra phân nửa bả vai trắng nõn.
Cô mím môi đi đến trước gương sửa lại quần áo rồi chải đầu tóc gọn gàng. Thấy mắt mình hơi sưng đỏ, cô bèn lấy phấn che khuyết điểm phủ lên, sau khi nhìn mình không có gì khác thường thì cô mới mở cửa đi ra ngoài.
Lúc Thẩm Vân Hề đi ra khỏi nhà, cô chỉ thấy ánh đèn rải rác phía đằng xa, còn Thành Ngự thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thẩm Vân Hề hoảng hốt, cô vừa chạy vừa nhìn quanh bốn phía.
Khi ánh mắt vô tình đảo qua chỗ ban công, cô phát hiện có một bóng người cao lớn đang đứng một mình phía dưới.
—— là Thành Ngự!!!
Đèn phòng Thẩm Vân Hề đã tắt, mà cậu đứng ở nơi này, ngẩng đầu nhìn cửa sổ đen sì.
Thẩm Vân Hề chạy tới, cô nhào vào trong ngực cậu.
"Thành Ngự..."