Hôm nay anh ta ăn cơm không thấy ngon miệng, mới ăn có một chén cơm đã cảm thấy no bụng rồi.
Lúc ăn cơm xong, ba người đi ra khỏi phòng bao. Bàn Tử chuẩn bị đi đến quầy lễ tân để thanh toán thì Tần Nhất Xuyên gọi anh lại, nói là anh ta đã thanh toán rồi.
Bàn Tử liền nói cảm ơn với anh ta.
Tần Nhất Xuyên lại vô thức liếc nhìn về phía Trường Tuế xem thử cô ấy phản ứng như thế nào.
Kết quả là anh ta phát hiện có hai anh chàng đẹp trai đang đứng trước mặt Trường Tuế, cầm điện thoại di động đang muốn hỏi xin WeChat của cô.
Nhìn vẻ mặt hơi sững sờ của Trường Tuế, Tần Nhất Xuyên cau mày trực tiếp kéo cô qua đây, sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn hai anh chàng đó.
Hai anh chàng kia nghĩ rằng Tần Nhất Xuyên có thể là bạn trai của cô nên nói câu xin lỗi rồi bước đi.
Trường Tuế chớp mắt ngây người nhìn Tần Nhất Xuyên.
Tần Nhất Xuyên buông cánh tay của cô ra, có vẻ tự nhiên nói: "Không cần cảm ơn tôi đâu."
Trường Tuế: "?"
Bữa trưa hôm nay Bàn Tử có uống chút rượu vào nên lá gan cũng to ra thêm một chút, liền khẩn thiết đề nghị Trường Tuế cho anh ta đi cùng xem thử ác quỷ kia có bộ dáng trông như thế nào.
Trường Tuế liền quay đầu lại nói với Tần Nhất Xuyên: "Thiếu gia Tần, bây giờ anh cứ đến nhà tang lễ chuẩn bị với đạo diễn Tần và bà Tần đi, ngôi nhà bên kia cứ yên tâm giao cho tôi là được rồi."
Tần Nhất Xuyên nhìn Bàn Tử nói: "Không phải là anh ấy có uống rượu à? Tôi có bằng lái xe, để tôi lái xe đưa hai người về bên kia trước đã."
Không đợi Trường Tuế kịp nói cái gì, Bàn Tử đã lên tiếng: "Vậy thì hôm nay làm phiền anh, lúc khác tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé." Sau đó, anh liền đưa chìa khóa xe cho Tần Nhất Xuyên.
Tần Nhất Xuyên khẽ gật đầu, nhận lấy chìa khóa xe rồi đi ra phía ngoài bãi đỗ xe và lịch sự mở cửa ghế lái phụ trước.
Trường Tuế đi thẳng về phía cửa sau. Sắc mặt Tần Nhất Xuyên lập tức cứng đờ, Bàn Tử tinh mắt nhìn thấy thế lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay Trường Tuế, nhét cô vào ngồi ở bên ghế lái phụ, còn trừng mắt cảnh cáo Trường Tuế.
Trường Tuế cũng mờ mịt chẳng hiểu gì hết, trừng mắt nhìn lại anh.
Bàn Tử cười với Tần Nhất Xuyên: "Tôi ngồi ở ghế sau cũng được."
Tần Nhất Xuyên đóng cửa xe lại rồi vòng qua phía trước ngồi vào ghế lái.
Anh tiện tay kéo dây an toàn qua để chuẩn bị cài lại, mu bàn tay của anh vô tình đụng phải mu bàn tay của Trường Tuế cũng đang thắt dây an toàn.
Thật lạnh.
Tần Nhất Xuyên vô thức liếc mắt nhìn về phía Trường Tuế, tựa như cái cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác của anh mà thôi chứ nhiệt độ cơ thể con người làm sao có thể lạnh như vậy được.
Bàn Tử ngồi sau nói: "À, Nhất Xuyên này, anh chắc là vẫn chưa được hai mươi tuổi đúng không? Kỹ thuật chạy xe vững vàng thật đấy."
Tần Nhất Xuyên ừ một tiếng: "Lúc tôi vừa đủ mười tám tuổi đã thi bằng lái xe rồi."
Không hiểu tại sao anh luôn muốn xem thử phản ứng của Khương Trường Tuế như thế nào.
Ánh mắt lại đảo về phía cô, lại phát hiện khuôn mặt cô không hề có chút thay đổi gì nhìn chằm chằm về phía trước, giống như là đang ngẩn người. ...
Xe dừng lại ở trước cổng biệt thự.
Trường Tuế mở cửa bước xuống xe rồi lập tức bước thẳng vào trong sân.
Tần Nhất Xuyên và Bàn Tử xuống xe sau cô.
Tần Nhất Xuyên trả lại chìa khóa cho Bàn Tử, ánh mắt anh ta bỗng nhiên lại nhìn về phía sân.
Bàn Tử đứng lại nói chuyện vài câu với Tần Nhất Xuyên xong cũng đi vào trong nhà.
Tần Nhất Xuyên đứng ở bên ngoài một lúc lâu, sau đó mới lái xe của mình rời đi.
Ở trong nhà, Trường Tuế cũng đuổi người giúp việc đi chỗ khác.
Cả một căn biệt thự lớn như vậy bây giờ chỉ còn lại hai người là cô và Bàn Tử.
Bàn Tử cứ khăng khăng muốn cùng với Trường Tuế đi xuống dưới, vừa vặn lúc này Trường Tuế cũng đang thiếu một người trợ thủ. Bát tự của Bàn Tử cứng rắn, dương hỏa dồi dào, cô lấy ra một viên thuốc màu đỏ cho Bàn Tử ăn vào, sau đó dùng chu sa vẽ một đạo bùa phức tạp ở trong lòng bàn tay của Bàn Tử, vào thời điểm mấu chốt nó có thể phát huy tác dụng.