Trong ánh mắt của Trường Tuế hiện lên một sự ấm áp.
Mãi sau này cô mới nhận được điện thoại của các sư huynh trong chùa gọi đến, hóa ra cái gọi là tiền cúng dường dầu mè mà bà Tần nói đó là một triệu đồng.
Bà Tần sau đó như nhớ ra chuyện gì đó buồn cười liền cười nói tiếp: "Ông Tần ngay từ đầu còn thở ngắn than dài, nhưng sau khi ở trong chùa được hai ngày liền thay đổi quan điểm, tâm liền tĩnh trở lại, sau đó ông còn làm quen được với đại sư trụ trì, mỗi sáng sớm thức dậy lập tức đến tìm đại sư trụ trì để uống trà, đàm đạo kinh sách, tôi thấy đại sư trụ trì bị ông ấy làm phiền đến nổi không muốn gặp ông ấy, ha ha ha."
Bà Tần cất lên tiếng cười sảng khoái ở đầu dây bên kia: "Sau đó, khi rời đi, ông ấy còn thở ngắn than dài, nói đợi quay xong phim, nhất định ông ấy sẽ quay lại chùa ở lâu hơn."
Trường Tuế cười rồi hỏi: "Sức khỏe của đạo diễn Tần thế nào ạ?"
Bà Tần cười nói: "Nhờ phúc của cô, ông ấy đã khá hơn nhiều rồi. Trước đây ông ấy ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Ở trong chùa ông ấy được ăn ngon ngủ yên, tinh thần sảng khoái hẳn lên. Ông ấy lúc này nghiện sống ở trong chùa luôn rồi, đã về đến nhà rồi mà miệng đang còn lẩm bẩm ở đằng kia kìa, nói ở nhà làm gì có nơi nào thoải mái như ở chùa đâu."
Nghe được những lời từ bà Tần nói thì có thể hiểu được chuyến đi đến chùa Thanh Sơn lần này đối với họ xem ra là vô cùng hài lòng.
Trường Tuế cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Bà Tần cười rồi mời cô: "Lúc nào rảnh cô đến nhà tôi ăn bữa cơm, tôi sẽ đích thân xuống bếp làm cơm mời cô."
Trường Tuế vui vẻ nói: "Dạ được, có thời gian nhất định tôi sẽ đến."
Bà Tần nói: "Đúng rồi, tôi quên nói với cô chuyện này, chúng tôi bây giờ đã sống ở chỗ khác, căn nhà trước kia sống, bây giờ chúng tôi tính sẽ treo biển bán nó đi."
Trường Tuế nói: "Thật ra không cần phải kiêng kỵ gì nữa đâu, tất cả những thứ không sạch sẽ ở bên trong tôi đã thỉnh ra ngoài hết rồi. Nơi đây có phong thủy tốt, có thể trợ giúp cho con đường phát triển sự nghiệp, hơn nữa tuy rằng trận pháp trấn hồn đã bị phá hủy nhưng vẫn còn có dư uy lưu lại, quỷ quái yêu tà cũng không dám xâm phạm, kỳ thực là một ngôi nhà này cũng là một tài sản tốt."
Bà Tần nghe Trường Tuế nói như vậy, tức khắc có chút do dự: "Thật sao, tôi cũng có chút không đành lòng, tôi rất thích căn nhà đó, hơn nữa trang trí bên trong căn nhà tất cả đều do tôi để tâm sắp xếp. Chỉ là đã có người chết trong căn nhà này nên trong lòng tôi vẫn thấy không được tự nhiên. Vậy thì để tôi bàn bạc lại với ông Tần rồi mới đưa ra quyết định."
Trường Tuế vừa định nói vài lời thì nghe thấy giọng nói của Tần Nhất Xuyên ở đầu dây bên kia vọng lại.
"Mẹ, mẹ đang gọi điện thoại cho ai vậy?"
Trường Tuế nói: "Vậy tôi cúp máy trước đây."
Khi bà Tần quay đầu lại, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười: "Mẹ đang nói chuyện điện thoại với Tiểu Khương."
Tần Nhất Xuyên tò mò hỏi: "Mẹ gọi điện thoại cho cô ấy? Có chuyện gì sao?"
Bà Tần nói: "Không có chuyện gì thì không gọi điện được sao?"
Tần Nhất Xuyên hỏi: "Hai người có thường xuyên liên lạc với nhau không?"
Bà Tần nói: "Cũng không thường xuyên lắm, lần này mẹ mới từ chùa Thanh Sơn trở về, mẹ muốn kể với cô ấy về chuyện chúng ta ở trong chùa." Bà nói rồi bỗng nhiên thở dài: "Ồ, nói mới nhớ, hoàn cảnh của Tiểu Khương cũng quá đáng thương."
Tần Nhất Xuyên đang đứng bên cạnh lập tức ngồi xuống ghế sô pha và hỏi: "Cô ấy bị làm sao vậy ạ?"
Bà Tần nói: "Mẹ nghe sư phụ trong chùa kể rằng, Tiểu Khương được gửi đến chùa Thanh Sơn khi cô ấy mới mười tuổi, cô ấy không cha, không mẹ, không người thân thích, chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Nghe nói khi cô ấy vừa được đưa đến chùa trông như một đứa trẻ sáu bảy tuổi, gầy nhom, mặt mũi như một chú mèo con, đến cả cơm cũng không dám ăn nhiều, mỗi ngày đều giúp đỡ các sư phụ giặt quần áo quét sân vì sợ bị đuổi đi... Có lúc mẹ quên mất rằng cô ấy là một cô bé còn nhỏ tuổi hơn cả con, cũng không biết trước đây đã chịu đựng bao nhiêu cực khổ như vậy..."