Chương 28

Phù Thủy Giới Giải Trí

Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương 15-08-2024 17:48:12

Anh cảnh sát trẻ đẹp trai nghe xong, vẻ mặt liền kinh ngạc: "Làm sao cô biết?" Đội trưởng Nghiêm nhíu mày. Trường Tuế nhìn anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt đen kịt lóe lên ánh sáng: "Nếu tôi nói rằng, chính hai người họ nói cho tôi biết, liệu anh có tin không?" Đương nhiên cảnh sát sẽ không tin vào những điều mà Trường Tuế đã nói, chỉ coi cô như một đứa trẻ bị mê tín dị đoan thời phong kiến ám ảnh mà thôi. Đội trưởng Nghiêm bảo anh chàng cảnh sát trẻ ghi lại số điện thoại của Trường Tuế, nói với cô chuẩn bị sẵn sàng để hợp tác với cảnh sát điều tra phá án. Anh chàng cảnh sát trẻ vỗ vỗ đỉnh đầu của Trường Tuế, nửa đùa nửa thật nói với cô: "Còn nhỏ thì phải học cho giỏi, đừng có học mấy cái mê tín dị đoan như thế làm gì." Tần Nhất Xuyên nhìn bàn tay anh ta đang đặt trên đầu Trường Tuế, không hiểu sao trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng nhìn Trường Tuế thì thấy cô không bài xích một chút nào, ngược lại còn cười tủm tỉm với anh chàng cảnh sát kia nữa, anh càng lúc càng thấy không thoải mái. Lại nhìn bộ dạng anh chàng cảnh sát trẻ kia cũng rất đẹp trai. Không hiểu sao trong lòng Tần Nhất Xuyên thấy chua chua, chẳng lẽ bộ dạng của anh không đẹp hơn nhiều so với anh chàng cảnh sát đó sao? Vậy thì vì sao cô đối với anh lại là bộ dáng lạnh như băng không thèm quan tâm như thế? Tần Nhất Xuyên suy nghĩ vẩn vơ ở trong đầu. Đội cảnh sát hình sự đã kết thúc công việc rồi rời đi. ... "Tiểu Khương, vậy mấy vật kia cô đã giải quyết xong chưa?" Người của đội cảnh sát hình sự vừa đi, bà Tần liền quay lại hỏi Khương Trường Tuế. Trường Tuế vừa mới mở miệng chuẩn bị nói chuyện, Tần Nhất Xuyên đã chủ động gánh hết mọi trách nhiệm: "Là lỗi của con, là do con không nghe lời tự mình chạy xuống dưới đó nên đã không giúp gì được mà còn làm cho vật kia bỏ chạy rồi." Trường Tuế nghe anh ta nói như vậy, lại phá lệ nhìn anh ta nhiều hơn một chút. Bà Tần hoảng sợ, nắm lấy chuỗi tràng hạt đưa lên ngực: "Con, con thấy được à?" Tần Nhất Xuyên vô thức liếc mắt nhìn về phía Trường Tuế, sau đó khẽ gật đầu. Bà Tần vội vàng nhìn về phía Trường Tuế, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tiểu Khương, liệu có bị ảnh hưởng gì không?" Trường Tuế suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy để tôi quay về vẽ cho anh ấy một cái bùa an thần đeo ở trên người." Bàn Tử nghe thấy thế vội vàng nói: "Vậy thì cho tôi một cái nữa." Anh đã tận mắt nhìn thấy đứa bé gái mặc váy hoa kia, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng vẫn nhớ rõ khuôn mặt trắng bệch đó, chỉ nghĩ lại thôi cũng đã thấy sợ rồi. Bà Tần nói: "Ông Tần mấy bữa nay cũng không ngon giấc, cô có thể vẽ thêm một tấm bùa an thần đó cho ông Tần được không?" Bà tận mắt nhìn thấy hai bộ hài cốt đào lên từ dưới tầng hầm, bây giờ bà đối với Trường Tuế có thể nói là hoàn toàn tin phục. Trường Tuế nói: "Đạo diễn Tần đã bị âm khí ám vào người rồi, có mang bùa an thần cũng rất ít tác dụng. Tôi đề nghị ông ấy nên vào chùa ở mấy ngày, cũng vừa lúc căn nhà này mấy ngày nay không thể ở được nữa, để tôi siêu độ ác quỷ xong đã rồi mọi người lại trở về." Bà Tần vội vàng nói với đạo diễn Tần: "Vậy thì đi luôn! Anh đi với em vào chùa ở mấy ngày cho thanh tịnh, ăn cơm chay vài ngày." Đạo diễn Tần trải qua ngày hôm nay cũng cảm thấy sợ hãi, liền đồng ý với bà Tần là xử lý tang lễ cho bà cụ Tần xong sẽ vào chùa ở mấy ngày. Trường Tuế khẽ mỉm cười nói: "Hai ông bà có thể đến chùa Thanh Sơn ở mấy ngày, ở đó cách xa phố xá sầm uất, vô cùng thanh tĩnh, mà ở trong chùa đó khách hành hương cũng không nhiều lắm, quan trọng nhất là, cơm chay ở đó vô cùng ngon." Bởi vì chùa Thanh Sơn nằm ở nơi hẻo lánh, từ lúc Tuệ Viễn đại sư viên tịch, mấy năm nay số khách hành hương đến đó càng lúc càng ít. Hương hỏa trong chùa cũng không nhiều, thu nhập trong chùa cũng ít đi, mấy phòng ốc trong chùa cũ nát xuống cấp cũng không có tiền để tu sửa.