Trường Tuế nói: "Lúc đến địa phủ, nhờ ông sắp xếp cho mẹ con Lâm Ngọc Nhu và cha của bà ấy gặp mặt một lần nhé."
Người đàn ông kia nhíu mày: "Cha của bà ta đã chết mấy mươi năm, đã luân hồi chuyển thế từ lâu rồi."
Lâm Ngọc Nhu lập tức lộ vẻ thất vọng.
Khóe miệng Trường Tuế nhếch lên: "Ông đừng có lừa tôi, hiện tại ở địa phủ muốn đầu thai đều phải xếp hàng nộp tiền, muốn được luân hồi chuyển thế làm sao có thể nhanh như vậy chứ?"
Khóe miệng người đàn ông kia hơi giật giật: "Để tôi trở về địa phủ xem lại hồ sơ, nếu như chưa luân hồi chuyển thế thì tôi sẽ sắp xếp."
Trường Tuế lại quay sang Lâm Ngọc Nhu: "Bà cứ yên tâm, mặc dù ông ta nhìn không giống người tốt nhưng thật ra con người cũng không tệ lắm."
Lâm Ngọc Nhu hơi lúng túng cười cười.
Người đàn ông: "..."
"Đi thôi." Ông ta nói với hai mẹ con.
Lâm Ngọc Nhu đối với Trường Tuế cười tỏ vẻ biết ơn: "Cảm ơn cô nhé."
Khóe miệng Trường Tuế cong cong.
Bé gái nắm tay mẹ, mỉm cười vẫy tay với cô: "Tạm biệt chị nhé."
Trường Tuế cũng mỉm cười nói: "Tạm biệt."
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó dẫn theo hai mẹ con biến mất ở trong hư không.
Những điểm sáng đó cũng dần dần biến mất theo.
Ngọn lửa ở trong lư hương cuối cùng cũng bị dập tắt.
Nén nhang cũng đã cháy hết.
Biệt thự lại khôi phục sự an tĩnh. ...
Trường Tuế xách ba lô đi ra ngoài sân, phát hiện Tần Nhất Xuyên cũng đã ở đó.
Tần Nhất Xuyên vừa nhìn thấy Trường Tuế, anh ta lập tức đứng thẳng, theo bản năng nhìn vào cổ cô nhưng lại phát hiện cô dùng khăn lụa che lại.
Bàn Tử chạy đến đỡ lấy ba lô của cô, sau đó liền hỏi: "Thế nào rồi?"
Trường Tuế nói: "Tất cả đã được giải quyết xong rồi."
Tần Nhất Xuyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Chúng ta đi ăn cơm đi." Anh ta nhìn về Trường Tuế, đôi mắt đen sáng ngời không thể che giấu được sự mong đợi cùng với sợ bị từ chối: "Để tôi mời khách."
Trường Tuế nghĩ đến những lời Bàn Tử đã nói ở trên xe ngày hôm qua, cảm thấy anh nói cũng có chút đạo lý nên gật đầu: "Được, đi thôi."
Tần Nhất Xuyên không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, lại có chút cảm giác được sủng ái mà e sợ. Lúc anh ta lái xe, tâm tình cũng lâng lâng.
Bàn Tử ở trên xe cũng thẳng thắn khen ngợi Trường Tuế đã hiểu chuyện rồi. ...
Lúc ăn cơm, chủ yếu là Bàn Tử cùng với Tần Nhất Xuyên nói chuyện.
Trường Tuế chỉ vùi đầu ăn cơm, nhìn cô lúc này đặc biệt nhã nhặn yên tĩnh.
Tần Nhất Xuyên thỉnh thoảng liếc nhìn cô, muốn nói chuyện với cô nhưng lại sợ bị cô dùng giọng nói lạnh như băng kia trả lời lại.
Trong cuộc đời từ nhỏ đến lớn của Tần Nhất Xuyên quả thực chưa từng xảy ra tình huống như vậy.
Cũng may có Bàn Tử ở đây, không khí trên bàn ăn cũng không quá trầm lắng.
Hai người trò chuyện một lúc.
Cách xưng hô của Bàn Tử đối với Tần Nhất Xuyên đã từ "Nhất Xuyên" biến thành "Tiểu Xuyên".
Tần Nhất Xuyên cũng bắt đầu gọi "anh Bàn" theo yêu cầu của Bàn Tử.
Tần Nhất Xuyên có vẻ như lơ đãng hỏi Trường Tuế nhưng thực ra câu hỏi lại đã ấp ủ rất lâu: "Sao cô lại không ăn tôm thế? Cô không thích ăn à?"
Mấy cô gái mà anh quen bình thường đều thích ăn tôm, anh biết cô ăn nhiều nên đã đặc biệt gọi ba cân tôm nhưng cô chưa từng chạm qua một con nào.
Bàn Tử nói: "Không phải là cô ấy không thích ăn đâu, chẳng qua là lười bóc vỏ mà thôi."
Tần Nhất Xuyên "à" một tiếng, sau đó bắt đầu yên lặng bóc tôm. Tôm bóc ra được anh ta đựng trong một cái chén sạch. Anh ta vừa nói chuyện phiếm vừa bóc vỏ tôm, chỉ một lát sau đã bóc được cả nửa chén rồi đẩy chén đó qua cho Trường Tuế.
Trường Tuế nhìn cả nửa chén tôm đã được bóc vỏ, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Bàn Tử cũng ngẩn người, vẻ mặt lập tức liền có vẻ vi diệu.
Tần Nhất Xuyên lập tức lúng túng giải thích: "Tại mẹ tôi cũng không thích bóc vỏ tôm, lúc tôi ở nhà cũng hay bóc vỏ tôm cho bà ấy, bây giờ nhìn thấy tôm liền quen tay bóc luôn."