Bàn Tử đột nhiên giật mình nhìn lại. Sau khi ăn xong bữa cơm này, khí sắc cả người Trường Tuế có vẻ tốt hơn không ít, cả người đều có tinh thần hơn.
Trong lòng anh nghĩ thầm, chẳng lẽ bộ dáng tử khí âm trầm lúc nãy chỉ đơn thuần là do đói bụng thôi sao?
Lại nhìn vào một bàn thức ăn đủ cho bảy tám người ăn này bị giải quyết sạch sẽ, tám chín phần mười đều chui cả vào bụng Trường Tuế. Tuy rằng anh cũng gặp được không ít người có sức ăn lớn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn có chút chấn động.
Bàn Tử lúc còn nhỏ béo núc ních. Bàn Tử vốn là biệt danh của ba anh, hàng xóm láng giềng khi đó gọi anh là Tiểu Bàn. Đến khi anh trưởng thành, biệt danh của ba anh liền tự nhiên được truyền thừa đến cho anh.
Năm nay anh vừa qua ba mươi tuổi. Trước đó đã làm không ít nghề, hai năm trước đã trở thành một người đại diện trong một công ty quản lý nghệ sĩ. Anh có đầu óc linh hoạt, lại biết cách làm người nên làm công việc này cũng không tệ lắm. Năm trước một nghệ sĩ do anh làm đại diện được chọn đóng vai nữ số hai trong một bộ phim chiếu mạng. Do biết cách lấy lòng người ta nên cũng nổi tiếng một phen.
Công ty phát triển không tồi, lúc này đang muốn tìm thêm vài người mới, lại không nghĩ đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.
Bàn Tử thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp mang Trường Tuế đến công ty gặp ông chủ.
Khuôn mặt của Trường Tuế đương nhiên không có vấn đề gì. Lúc cô không đói bụng thì cũng có vài phần nhân khí. Ngược lại khi ông chủ nghe đến tên Trường Tuế thì lại có vẻ hứng thú hơn.
"Khương Trường Tuế? Làm sao lại đặt tên như thế này?"
Bàn Tử cười ha hả nói: "Chính là sống lâu trăm tuổi đấy, cái tên này rất tốt, rất đặc sắc, đảm bảo người ta chỉ cần nghe một lần đã có thể nhớ kỹ rồi."
Ông chủ gật đầu: "Đúng là rất đặc biệt."
Ông chủ đã phỏng vấn xong rồi, liền nhìn đến bản hợp đồng.
Bàn Tử vỗ ngực cam đoan: "Cô yên tâm, ông Tôn cũng giống như ông nội của tôi vậy. Cô là thân thích của ông Tôn nên cũng xem như là thân thích của tôi, anh Bàn này tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô đâu. Đây chính là điều kiện tốt nhất cho người mới rồi đấy!"
Những lời này của Bàn Tử là hoàn toàn thật lòng. Khi còn bé ba mẹ anh bận rộn làm ăn, mấy người lớn trong nhà cũng đã qua đời hết nên đem anh ném qua nhờ lão Tôn chăm sóc. Lão Tôn thực sự giống như ông nội của anh. Lúc hai người đến đây lão Tôn đã đặc biệt dặn dò anh, muốn anh phải chăm sóc Trường Tuế cho tốt.
Hơn nữa ba anh vẫn luôn coi Khương Tô là ân nhân cứu mạng, Trường Tuế lại là đệ tử của Khương Tô, nhìn đến tầng quan hệ này, anh cũng không thể hãm hại cô được.
Còn có thêm một điều, anh đối với Trường Tuế luôn có một cái gì đó hơi sờ sợ. Trong lòng luôn có một cảm giác mãnh liệt rằng nếu lừa cô sẽ phải nhận lấy hậu quả vô cùng thảm thiết.
Trường Tuế đọc nhanh như gió xem hết hợp đồng rồi ký tên của mình xuống.
Bởi vì tầng quan hệ của Khương Tô, Trường Tuế đối với lão Tôn cực kỳ tín nhiệm, mà lão Tôn đã dặn riêng cô rằng Bàn Tử là người có thể tin tưởng được.
Nếu như thật sự lừa cô, cô cũng sẽ có thủ đoạn để lừa trở về. ...
Cứ như vậy, Trường Tuế trở thành một nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí Nhạc Văn.
Công ty giải trí Nhạc Văn đã thành lập được năm năm, đã ký hợp đồng với hơn ba mươi nghệ sĩ. Hiện tại còn ở lại công ty cũng chỉ còn lại có tám người.
Nghệ sĩ tuyến một chân chính không có một ai, tất cả đều là tuyến hai tuyến ba cùng với những nghệ sĩ tuyến mười tám ở trong các đoàn làm phim đóng mấy vai đánh nước tương múc nước rửa mặt. Thậm chí ngay cả người mới như Trường Tuế còn chưa xuất đạo nên chưa được tính là tuyến nào.