Khi mẹ Lận về bữa tối đã chuẩn bị xong, thấy Chử Hi đã xào hết thịt, bà ta ôm ngực hồi lâu cũng không hết tức, trong lòng như rỉ máu, cuối cùng tức giận nhỏ giọng oán thán với Lận Tông Kỳ: "Nhiều thịt như vậy, nhà chúng ta có thể ăn một tháng lận..."
Thanh âm không nhỏ, Chử Hi có thể nghe thấy.
Cô cố ý xào hết, nếu muốn xào cả tháng thật, cô nhất định không được ăn một miếng nào, cô không ngốc đến thế.
Tức giận liếc bọn họ một cái, trực tiếp duỗi đũa gắp hẳn miếng lớn.
Hành động hoàn toàn không nể mặt này khiến cho cả nhà họ Lận trợn tròn mắt, mắt mẹ Lận thậm chí còn đỏ hoe, đau lòng muốn chết, trừng mắt nhìn Chử Hi, đồng thời cũng vội vàng duỗi tay gắp.
Lận Hữu Khánh và Lận Xuân Miêu còn nhanh hơn, bọn họ nhìn chằm chằm vào miếng thịt, chỉ ước làm sao cho toàn bộ thịt vào trong bát của mình.
Ngược lại, Lận Tông Kỳ, người ngồi ở bên cạnh cô, giơ đũa lên một lúc lâu vẫn không có cơ hội để gắp vào, cuối cùng đến lượt anh, bát đã thấy đáy chẳng sót chút nào, mẹ Lận gắp miếng thịt cuối cùng quệt sạch bát, không để thừa dù chỉ một giọt dầu.
"..."
Đúng là vô dụng.
Chử Hi liếc anh với vẻ thất vọng, gắp hai miếng thịt trong chén mình cho anh, may là trong chén cô có nhiều vì vừa rồi đã nhân cơ hội gắp.
Lận Tông Kỳ sửng sốt nhìn hai miếng thịt đột nhiên xuất hiện trong chén, vô thức ngước mắt lên nhìn người bên cạnh liền thấy cô đang vùi đầu ăn một cách ngon miệng, trong chén đầy ắp thịt, cứ như sợ bị người ta nhìn thấy còn cố ý bưng bát lên, trông cô mềm mại yếu ớt như vậy, thật không hiểu nổi sao tranh được với người ta được mới hay?
Có hơi buồn cười, anh mím môi một cái, gắp miếng thịt trong chén lên ăn.
Ngồi ở vị trí ghế đầu, mẹ Lận nhìn thấy cảnh này, nhất thời cảm thấy bữa cơm cũng mất ngon, không biết con bé đáng chết này đã gắp vào chén bao nhiêu thịt mà còn đủ để chia cho con trai cả ăn.
Trong khi ăn, mẹ Lận hỏi Lận Tông Kỳ,"Lần này con ở nhà mấy ngày?"
Lận Tông Kỳ cầm đũa trong tay một lúc, nhưng vẫn đáp: "Ngày mốt con đi."
Nói xong lại nhìn sang bên cạnh, động tác của người phụ nữ bên cạnh vẫn không ngừng, sau khi anh nói xong cô cũng không có phản ứng gì, Lận Tông Kỳ cũng không biết trong lòng cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy đồ ăn trong miệng có chút mất ngon.
Ăn uống xong xuôi, trời vẫn còn sáng, Chử Hi và Xuân Mai rửa chén xong đun một nồi nước nóng, nghĩ nước gần sôi rồi cô định quay vào phòng lấy bồn múc nước tắm rửa, nào ngờ vừa mở cửa ra đã thấy người đàn ông cởi trần đứng trong phòng, trên tay cầm một bộ quần áo cũ, đang cúi đầu mặc vào người.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, dường như khiến anh giật mình, quay đầu lại nhìn, người cứng đờ, sau đó vội cúi đầu xuống nhanh chóng mặc quần áo vào người.
Có điều Chử Hi vẫn nhìn thấy tấm lưng rắn chắc và bộ ngực cơ bắp rõ ràng của anh, trông người hơi gầy nhưng không ngờ cũng có da có thịt.
Nhất thời cô không rời mắt khỏi người anh.
Người đàn ông cũng chú ý đến ánh mắt của cô đang dán vào trên người mình, cảm thấy không được tự nhiên, cử động cánh tay, sau đó xoay người nhặt bộ quần áo đã thay ra từ cuối giường lên, lúc này Chử Hi mới để ý quần áo trên tay anh đã bị rách.
Lúc nãy ăn cũng không để ý, vừa rồi anh đi ra ngoài một lúc cũng không biết đi làm gì, có lẽ là rách lúc đó.
Trong phòng chỉ có hai người, bầu không khí nhất thời ngưng trệ.
Chử Hi vốn định phá vỡ cục diện bế tắc, không ngờ người đàn ông lại lên tiếng trước, nhưng những gì anh nói lại khiến người ta có chút không thoải mái.
Anh không nhìn cô, nói với giọng điệu bình thản: "Nếu cô muốn, ngày mai tôi đưa cô về nhà."
Chử Hi từ khi anh nói chuyện đã nhìn sang chỗ khác, nghe vậy đột ngột quay đầu nhìn anh, tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh, không biết anh có nói thật hay không, cô nhíu mày, không cần suy nghĩ đáp: "Không muốn."