Thành tích của cô tốt, mang đến không ít lời khen ngợi cho cô, cũng dẫn tới rất nhiều sự chú ý của giáo viên và cha mẹ, ở nhà dần dần được coi trọng, nhưng học nhiều, cô hiểu cũng càng nhiều, gia cảnh mình bình thường, còn là thành thị nhỏ, không bối cảnh không thế lực, cha mẹ đều là tầng lớp làm công ăn lương, nếu cô muốn thông qua học tập nhảy ra khỏi tầng lớp hiện tại thì rất khó!
Hơn nữa cha mẹ cũng không thể vẫn cung cấp cho cô mãi, phía dưới cô còn có một em trai, cho nên cấp ba cô làm chuyện ngoài dự kiến của mọi người là chạy tới thi học viện điện ảnh Đế Đô, cô biết ưu thế của mình, vẻ ngoài xinh đẹp.
Không hề ngoài ý muốn, cô đi vào với thành tích đứng nhất, dù cho điểm nghệ thuật thấp, nhưng cũng bỏ xa người khác một con phố, bởi vì thành tích và nhanh sắc này, cô còn lên hotsearch, khởi điểm khá cao.
Hiện tại ngẫm lại, cũng trách cô quá nóng vội, sớm biết bà già kia khó chơi như vậy, cô chắc chắn trốn cháu trai bà ta thật xa thì đâu đến nỗi chạy đến nơi rách nát này chịu khổ.
Thế nhưng, bác cả Lận bọn họ vẫn nên biết, mẹ Lận đi nói, sáng sớm hôm sau đã xách rổ ra cửa.
Không phải nói con dâu bà ta tìm không tốt sao?
Nhìn cái bụng rất không chịu thua kém này xem, nói có là có.
Cuối cùng cái rổ trống rỗng được lấp đầy trở về, có rau có trứng, giữa trưa bác cả Lận còn tới một chuyến, trong tay mang theo một khúc thịt, tựa như sợ bị người thấy, nói hai câu xong liền vội vàng rời đi.
Chử Hi đúng lúc ra khỏi phòng, ông ta nhìn thấy cô còn sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Cháu nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong lập tức quay đầu rời đi.
Chử Hi không nhận ra người, là mẹ Lận mẹ giải thích cho cô,"Bác trai cả con."
Lắc lắc miếng thịt trong tay,"Mặt trời mọc đằng tây, bác gái cả con chắc chắn không biết."
Chử Hi nghe là bác trai cả của Lận Tông Kỳ cũng không có cảm giác gì, lúc trước bác gái cả nói xấu cô nhiều như vậy, chỉ vào mũi cô mắng, cô cũng sẽ không bởi vì một miếng thịt mà cái gì cũng quên.
Giữa trưa mẹ Lận nấu canh rau thịt, một chút thịt nấu một nồi canh to, mỗi người đều uống một cách thỏa mãn.
Cũng không biết có phải cuộc sống quá nghèo hay không, lần này Chử Hi mang thai vô cùng thuận lợi, không nôn cũng sẽ không mất khẩu vị, ngoại trừ mấy ngày đầu nôn khan vài cái, sau đó đều ăn rất ngon lành, ngủ cũng vô cùng sâu.
Những lời 'bán thảm' trong thư với Lận Tông Kỳ hoàn toàn không khớp gì. .
Nhưng Lận Tông Kỳ không biết, sau khi nhận được thư, cả người đều ngây ngốc, một hồi lâu cũng không phản ứng lại.
Anh nhận được thư vào giữa trưa, có người đến cổng bảo vệ lấy đồ nhìn thấy có thư của anh, thuận đường cầm theo lại đây, anh và chiến hữu mới vừa cơm nước xong đi ra căn tin, lấy được thư, trên đường quay về ký túc xá lại nhịn không được mở ra xem, nào biết lại nhìn thấy Chử Hi nói cô mang thai rồi.
Tay cầm thư đều run lên theo.
"Làm cái gì vậy? Choáng váng hả?"
Bả vai bị người ta dùng sức vỗ.
Lận Tông Kỳ lấy lại tinh thần, không yên lòng lắc đầu với chiến hữu, nâng tay lau mặt, sau đó thật cẩn thận gấp thư lại bỏ vào trong túi, quyết định trở về đọc kỹ.
Nhưng nghĩ đến người phụ nữ ở nhà mang thai đứa nhỏ của anh, trong lòng lại nhịn không được nóng hôi hổi.
Lận Tông Kỳ trở lại ký túc xá cũng không nghỉ ngơi, cầm thư đọc đi đọc lại ở trước bàn, cuối cùng lấy ra tờ giấy muốn hồi đáp bức thư, nhưng ngồi cả buổi trưa cũng không biết viết như thế nào.
Anh muốn hỏi đứa nhỏ ổn không, muốn hỏi cô có khỏe không, còn muốn nói với cô, anh cũng nhớ cô...
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thật sự bảo anh viết thì lại không viết ra được.
Cuối cùng xoay người thu dọn một chút, sửa sang lại một túi đồ to đi ra ngoài.
Khi Chử Hi lại nhận được thư của Lận Tông Kỳ thì đã là một tháng sau, lần này trong thư ngược lại không viết nội dung gì, trái lại là gửi một gói đồ to về, đồ ăn đồ dùng, còn có tiền và phiếu.
Chử Hi không để ý sắc mặt mẹ Lận khó coi, lùa tất cả vào trong lòng mình, ngoại trừ chừa lại thịt mặn và một chút đồ ăn vặt, tiền và phiếu cũng không để lại một hào nào,"Đây là của chồng con gửi cho con, nếu muốn, mẹ cũng mang thai rồi tìm cha đòi đi."
Trực tiếp chọc tức mẹ Lận ngã ngửa.