Mẹ Lận bị mất mặt, liếc cô một cái, cũng không phải thật sự muốn biết con trai mình đang ở đâu mà chỉ muốn biết ai nấu bữa trưa, nếu con trai cả ở nhà thì chắc chắn bữa trưa không phải do con bé chết tiệt này nấu.
Nghe được con trai không có ở nhà, trong lòng bà ta mới cảm thấy vững vàng một chút, nhưng khi ăn miếng đầu tiên lại thấy không đúng, không tin lại nếm thử một món khác, thấy vẫn là mùi vị đó. Bà ta nhận ra đây là con trai cả nấu, anh không thích cho nhiều gia vị giống bà ta, nhưng con bé chết tiệt này có khẩu vị nặng, lần nào nói cũng không nghe.
Nhưng cô nấu cũng khá ngon, ăn xong bọn họ cũng có sức để làm việc.
Sắc mặt mẹ Lận không tốt cho lắm, những người còn lại trong nhà họ Lận cũng không mấy vui vẻ, không phải vì Chử Hi lười biếng mà là họ đã quen với việc ăn cơm cô nấu, đột nhiên ăn những món ăn nhạt nhẽo vô vị như vậy thì đều không quen.
Lận Xuân Miêu dùng đũa gẩy gẩy trong bát, sau đó bĩu môi than phiền với Chử Hi: "Đồ ăn cũng không cho muối, xào rau cũng xào không ngon."
Chử Hi không chịu thua nói lại: "Anh trai cô nấu đấy, tìm anh trai cô đi."
Lận Xuân Miêu không phàn nàn nữa, mặc dù cô ta rất ngang ngược nhưng tình cảm của cô ta dành cho anh cả này không phải không có, khi còn nhỏ toàn là anh trai chăm cô ta, có lần chị họ nhà bác cả nói anh không phải anh ruột cô ta, cô ta bị chọc giận, đánh nhau với chị họ một trận.
Bây giờ anh cả đã lấy vợ, trong nội tâm cô ta lại càng cảm thấy khó chịu, nhất là bà chị dâu này thật đáng ghét, cô ta thấy hai chị dâu nhà bác cả đều rất khách khí với chị họ.
Đúng là của rẻ là của ôi mà.
Lận Tông Kỳ không ở nhà cả buổi chiều, đến giờ ăn tối anh mới về. Lúc này trời đột ngột đổ mưa, toàn thân anh đều bị ướt cả.
Trên tay anh cầm bánh ngọt vừa mua được, gói bằng giấy thấm dầu nhưng vẫn bị ướt, mẹ Lận nhìn thấy mà đau lòng, cầm để lên bàn, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở ra rồi bảo Hữu Khánh vào bếp lấy một cái bát để đựng.
"Mua cái này làm gì? Phí tiền."
Vừa oán trách vừa nhét mẩu bánh vào miệng, Chử Hi thấy vậy liền không khách khí bấu hẳn một miếng, mẹ Lận muốn vươn tay đập cô, nhưng Chử Hi trực tiếp giương cằm lên nói lí: "Người đàn ông của con mua."
"..."
Mẹ Lận giơ tay lên một hồi, vô thức quay đầu nhìn về phía con trai cả đang đứng ở cửa đang giơ tay lên lau mặt, thấy anh nghe cô nói vậy trong mắt mang theo ý cười, trong lòng bà ta lại không khỏi bực tức.
Có vợ thì quên mẹ, câu này chẳng sai chút nào, nghĩ đến đó bà ta dùng sức nhét miếng to vào miệng.
Chử Hi chỉ ăn một nửa, nửa còn lại đút luôn vào miệng Lận Tông Kỳ, vì thấp hơn anh một cái đầu cho nên phải kiễng chân lên.
Người đàn ông lúc đầu không muốn ăn nhưng bị cô trừng mắt nhìn.
Làm xong cô quay người đi lấy khăn mặt cho anh.
Lận Tông Kỳ ngậm miếng bánh ngọt trong miệng nhất thời không nỡ nuốt. Vừa ngọt vừa ngấy, đây là mùi vị mà anh chưa từng nếm qua. Phiếu đường phiếu bánh ngọt được phát hằng năm anh đều gửi về nhà, bởi vì anh biết em trai em gái thích ăn những thứ này.
Anh chưa từng ăn, cũng không ai nhớ anh đã ăn chưa, nhưng bây giờ có người việc gì cũng nghĩ đến anh.
Trong lòng anh không khỏi ngọt ngào.
Chử Hi đưa khăn mặt cho anh, Lận Tông Kỳ liếc nhìn cô một cái, đôi mắt đen nhánh mang theo chút ấm áp, vươn tay nhận lấy sau đó cúi đầu lau.
"Em đun nước nóng trong nồi. Anh ăn cơm xong về phòng dùng chậu của em mà tắm."
Nói xong cô liếc nhìn chiếc khăn đã bị anh lau đến biến thành màu đen, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét nói: "Lấy khăn của em lau đi, nhìn anh bẩn như thế, không biết còn tưởng anh lăn trong bùn đó."
Lận Tông Kỳ nghe xong bật cười, sau đó cúi đầu "ừ" một tiếng.