"Đó là miếng thịt trên người tôi rơi xuống, nếu không phải ông nội nó còn sống, cam lòng đưa cho các người nuôi sao? Một chén nước bưng không vững không nói[1], còn cho nó cưới một quả phụ, Dương Quế Hoa, tôi xem sau này cô có thể cho con trai ruột của cô cưới một quả phụ hay không?"
[1]Ở đây ý nói mẹ Lận thiên vị bọn chị em Lận Xuân Miêu.
"Bảo tôi nếu thương con trai sao có thể cam lòng đưa cho các người nuôi hả? Các người nói lời này cũng không sợ bị sét đánh sao, vì sao tôi chịu đưa cho mấy người nuôi, bản thân mấy người không rõ à? Lúc trước mấy người kết hôn nhiều năm như vậy cũng không có con, nếu không phải anh cả thương mấy người, có cha khuyên bảo, tôi sẽ cam lòng đưa đứa con cho mấy người sao, cũng không biết mấy người nói bậy về tôi ở trước mặt Đại Oa thế nào, bây giờ Đại Oa trở về ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, đó là con của tôi, đứa con luôn nhớ thương mãi..."
Không hổ là người phụ nữ đè ép mẹ Lận đến mức không trở mình được, mỗi câu cũng không tách khỏi bản thân đau lòng con trai, nếu không biết chuyện, Chử Hi thậm chí cảm thấy đám người mẹ Lận xấu xa.
Nhưng sự thật thì sao, Lận Tông Kỳ trở về nhiều ngày như vậy, cũng không thấy một người trong nhà bác cả tới, bây giờ người đi rồi, chạy đến há mồm đòi đồ, giống như đứa con này ở trong mắt bọn họ chính là máy rút tiền.
Lúc trước khi Chử Hi quay phim, bởi vì lúc đó còn quen bạn trai cũ, cho nên càng hiểu biết nhà họ Lận một chút, bạn trai cũ kể nhiều chuyện về ông nội của anh ta như thế, cũng rất ít nhắc tới họ hàng nhà họ Lận, thỉnh thoảng nói đến cũng là chuyện không quá vui vẻ.
Ấn tượng sâu sắc nhất chính là có lần anh ta kể, sau khi ông nội anh ta chết, tất cả họ hàng trong nhà đều chạy tới tranh giành di sản, người còn chưa hạ táng, đã đánh nhau ngay trong nhà, làm cho lòng người lạnh giá vô cùng.
Nhìn ra được, sau đó hình như đã không qua lại nữa, Chử Hi cảm thấy đây là mẹ chồng diễn, nhưng về mặt khác cũng là đám họ hàng đó hành xử quá tuyệt tình.
Lúc ấy Chử Hi cũng chỉ coi như nghe kể chuyện, nhưng bây giờ thật sự đối mặt những người này, lại cảm thấy được e rằng làm ra được thật.
Nghĩ đến đây, nhịn không được có chút đồng tình với Lận Tông Kỳ ở bên ngoài, người đàn ông này có thể nói là rất ưu tú, thế mà lại có những họ hàng lạnh lùng như này.
Chử Hi nghe xong những lời này cũng không tức giận, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh dựa vào tường viện, thấy bác gái cả Lận nói một hơi không thở bùm bùm nhiều như vậy, bộ dáng than thở khóc lóc, còn dẫn tới không ít xã viên lại đây xem, trực tiếp cười thành tiếng.
Khi Chử Hi đi ra, bác gái cả Lận còn dùng con mắt liếc nhìn cô chằm chằm, trên mặt có chút kiêng kị. Thấy cô nở nụ cười, trong lòng bà ta khẽ động, nháy mắt rối loạn suy nghĩ, lời ngoài miệng cũng kẹt lại, lập tức nổi trận lôi đình, khi đang chuẩn bị chĩa mũi dùi vào Chử Hi, nào biết liền thấy cô bình tĩnh liếc nhìn mình một cái, xong rồi nâng tay lên dùng sức vỗ tay,"Hay, mắng rất hay, tiếp tục đi."
Vẻ mặt chân thành, còn khách sáo làm tư thế mời với bà ta, bảo bà ta nói tiếp.
"..."
Bác gái cả Lận bị nghẹn họng, nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý của cô, thậm chí trong mắt còn mang theo chờ mong, người không biết, còn tưởng rằng cô đang xem kịch.
Bà ta há miệng thở dốc, phát hiện lúc này thậm chí không nói ra được gì.
Lại quay đầu nhìn người chung quanh vô giúp vui, phát hiện vẻ mặt mọi người đều vi diệu, vốn dĩ bà ta giành được sự đồng tình, lúc này càng biến thành xem kịch vui.
Trong lòng buồn bực, cục nghẹn nơi cổ họng lên không được mà xuống cũng không xong, khi bác gái cả Lận lại nhìn Chử Hi, ánh mắt đều lồi ra, tràn đầy oán hận.
Cho tới bây giờ bà ta chưa từng gặp người nào khó đối phó như vậy, cho tới bây giờ bà ta không hề để mẹ Lận vào trong mắt, bởi vì bà ta biết mẹ Lận chỉ là một con hổ giấy, mặc cho bà ta nhào dẹp nặn tròn, nhưng đối mặt với đứa con dâu hờ này, bà ta đột nhiên cảm thấy khó giải quyết.
Quả nhiên, khi còn chưa nghĩ ra phải mở miệng như thế nào, chỉ thấy cô gái đang dựa vào tường viện đột nhiên đứng thẳng thân thể, động đậy một cái, sau đó đổi một tư thế dựa thoải mái hơn, vẻ mặt nhàn nhã, càng như không để bà ta vào mắt.